Trong phòng.
Doãn Triệt tỉnh dậy thì không ngủ được nữa, nằm ngây ngốc trên giường.
Vừa nãy trước khi đi, Doãn Trạch nói không phải không có lý, đúng là mấy năm nay cậu không thành thật với em trai, bị ghét cũng phải.
Nhưng, lỡ như không chữa khỏi... Mất đi một người anh đáng ghét vẫn tốt hơn mất đi một người anh yêu mến mà.
Sau này nói chuyện đàng hoàng vậy, hiện giờ cậu vẫn chưa bình thường.
Cậu muốn gặp một người khác hơn.
Doãn Triệt trở mình, toan lấy điện thoại xem giờ, bỗng phát hiện trên giường có một chiếc áo khoác đồng phục.
Áo nhăn nhúm, bị chủ của nó tiện tay vứt trong góc giường.
Tưởng Nghiêu chẳng bao giờ thu dọn giường chiếu, điểm phòng ốc hàng tuần luôn xếp bét lớp, lão Ngô phê bình hắn nhiều lần nhưng vẫn chứng nào tật nấy.
Doãn Triệt nhìn lom lom áo khoác.
Sau khi xác định ngoài hành lang vắng tiếng bước chân, cậu vớ lấy cái áo, vùi mặt vào hít thật sâu.
Ngoại trừ hương bột giặt thoang thoảng thì cậu không ngửi thấy bất cứ mùi nào khác.
Trị liệu hơn một tháng vẫn không có một chút hiệu quả.
Lúc này ngoài cửa vang tiếng bước chân.
Doãn Triệt tức tốc nhét áo khoác lại góc giường.
Tưởng Nghiêu mở cửa đi vào: "Tỉnh rồi à? Ban nãy cậu dọa tôi gần chết, tránh cũng không biết đường mà tránh."
Doãn Triệt xuống giường: "Tôi ổn rồi, bên cậu thế nào? Em tôi nói cậu báo cảnh sát."
"Ừ, mấy thằng đó có tiền án ẩu đả đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-y-toi-di-ma/2824946/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.