Nhiễm Quân Dung trầm mặc một cái chớp mắt, sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng,“Yến Quy, con đường này không dễ đi.” Hắn dùng ánh mắt phức tạp nhìn Yến Quy, trong giọng không thể che dấu tiếng thở dài. “Ta biết.” Yến Quy gật gật đầu, có lẽ từ trước kia, y đã không có đường lui rồi. “Ngươi cũng không cần nghĩ quá nhiều, bệ hạ tự có dụng ý của mình.” Nhiễm Quân Dung nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc cũng chỉ có thể khuyên giải an ủi Yến Quy như thế. Hai người lại tâm sự một lát, Nhiễm Quân Dung thấy sắc mặt Yến Quy đã tốt hơn mới đứng dậy cáo từ. Sau khi tiễn bước Nhiễm Quân Dung, không bao lâu sau, lại nghênh đón Phàn Quý. Từ khi Yến Quy phụng mệnh xuất chinh ở Hoành Thủy quan, y chưa từng gặp lại Phàn Quý, nay tính lại, không ngờ đã ba năm. Nay Phàn Quý đã là quan Ngự Sử, Phàn tướng cùng Phàn gia hết thảy cũng không làm hắn bị liên lụy. Từ khi Phàn Quý nhậm chức Ngự Sử tới nay, giám sát bách quan, thay bệ hạ khởi thảo chiếu mệnh văn thư, xem như là thần tử tương đối thân cận lại còn được Kỳ Huyên tương đối tín nhiệm. Chiếu thư phong Yến Quy làm Yến Hành vương cũng do hắn viết, chiếu thư triệu Yến Quy về Vương thành cũng là một tay hắn viết. Bởi vậy hắn không phải là không có chuyện để đến Yến phủ. “Yến Quy, đã lâu không gặp.” Phàn Quý nhẹ giọng nói, Yến Quy trước mặt đã mất đi vẻ ngây ngô, sinh hoạt ở biên quan ba năm, đã tôi luyện người thành thành thục nội liễm. Lúc hắn biết bệ hạ mệnh cho Yến Quy ở lại đóng giữ Hoành Thủy quan, trong lòng từng thở dài một tiếng. Hắn đại khái đoán được dụng ý cùng an bài lúc ấy của bệ hạ đã là quyết định tốt nhất bệ hạ có làm… Kỳ Huyên ngồi sau bàn, nghe ám vệ báo cáo. Ám vệ quỳ gối ở dưới là ám vệ đi theo Yến Quy ba năm nay. Vừa đến Vương thành đã được bệ hạ triệu đến, bảo hắn bẩm báo tường tận chi tiết có liên quan đến Yến Hành vương. Việc lớn như chỉ huy thao binh diễn tập, việc nhỏ chưa sinh hoạt hằng ngày, Kỳ Huyên đều muốn biết, một điểm cũng không được bỏ sót. Hỏi qua đáp lại một thời gian, dần dần phác thảo được ba năm sinh hoạt của Yến Quy. Ám vệ có nhắc đến chuyện mỗi ngày Yến Hành vương đều sẽ lấy một cái hộp gỗ ra nhìn một canh giờ, ngực trái Kỳ Huyên vì thế mà co rút lại đau đớn. Hắn thừa biết trong hộp gỗ kia chưa cái gì. Đợi đến khi trời đã tối rồi, ám vệ vẫn tiếp tục kể, từng chút kể lại sinh hoạt hằng ngày của Yến Hành vương. Kỳ Huyên nghe đến nhập thần, khóe mắt đuôi lông mày đong đầy mỉm cười cùng sủng nịch, ánh mắt ôn nhu như là xuyên thấu hư không nhìn thẳng vào gì đó. Thẳng đến đêm khuya, Kỳ Huyên mới vẫy lui ám vệ. Sau khi ám vệ rời đi, trong Ngự Thư Phòng cũng chỉ còn lại Kỳ Huyên cùng Tiểu Tứ, các cung nữ từ khi ám vệ đến bẩm báo đã bị Kỳ Huyên đuổi ra ngoài. “Tiểu Tứ, lặp lại sự tình lần nữa.” Kỳ Huyên tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hờ mắt lại. “Vâng.” Tiểu Tứ kể lại chuyện với Hà phi lại một lần, Kỳ Huyên nghe xong, mở to hai mắt, mắt sấng như đuốc đầy giận dữ, “Nữ nhân đáng chết!” “Bãi giá Phượng Thụy cung.” Kỳ Huyên thu hồi vẻ giận dữ, đứng dậy nói. Bệ hạ đi đến Phượng Thụy cung, hoàng hậu đã cùng chung cung nữ và nội thị đứng ở cửa nghênh đón. Kỳ Huyên đi vào đại điện Phượng Thụy cung, vẫy lui nô tài, mới mở miệng hỏi: “Thái Hậu và Tịnh Nam vương có động tĩnh gì không?” “Hồi bệ hạ, Tịnh Nam vương chưa có động tĩnh gì, Thái Hậu nương nương thì có truyền thư gửi thuộc hạ.” Hoàng hậu, cũng chính là Lý Uyển Nhi, biết vâng lời nói. “Thái Hậu quả thực tà tâm chưa chết.” Kỳ Huyên cúi đầu nở nụ cười nói:“Tịnh Nam vương giấu tài nhiều năm như vậy, lại giấu cả trẫm, khó trách lúc trước Thái Hậu rời cung điện cũng thật dứt khoát.” Lý Uyển Nhi quỳ gối tại chỗ, chờ Kỳ Huyên phân phó. Hồi lâu sau, Kỳ Huyên mới mở miệng,“Mặc kệ Thái Hậu yêu cầu gì, trước khi đáp ứng phải nhớ, không được cho hồi cung.” “Vâng.” Lý Uyển Nhi cung kính ứng hạ, Kỳ Huyên trầm mặc chớp mắt một cái, lại mở miệng, trong giọng nói mang theo tia ngoan lệ, “Hà phi ăn tốn nhiều điểm tâm quá, nếu không thể từ nàng lôi Tịnh Nam vương ra, thì giết đi.” “Vâng.” Mi nhãn của Lý Uyển Nhi khẽ động, trong lòng thầm nghĩ, không hiểu được sao Hà phi lại đắc tội bệ hạ, lại khiến bệ hạ nảy sát ý với nàng ra như thế. Tiễn Kỳ Huyên khỏi Phượng Thụy cung, Lý Uyển Nhi liền nhanh chóng viết thư gửi Thái hậu, đồng thời cũng bảo nội gián trong cung Hà phi đẩy nhanh hành động, bệ hạ sắp không còn nhẫn nại nữa rồi. Lại nói tiếp, lai lịch của Hà phi cũng không nhỏ, là biểu muội của Tịnh Nam vương phi. Tịnh Nam vương là do tiên hoàng phong, từ trước khi Kỳ Huyên đăng cơ đã bị phái ra đi đóng giữ tịnh Hà Nam biên Nam Hà quan. Tịnh Nam vương cho tới nay vẫn tận trung trên cương vị công tác, thống trị đất phong rất tốt, không có đại loạn nào, ngay cả trong ký ức kiếp trước của Kỳ Huyên, sự tồn tại của Tịnh Nam vương cũng rất mờ nhạt. Tuy rằng đối phương là hoàng huynh của hắn, nhưng không phải cùng mẹ sinh ra, cả hai cũng không ở chung nhiều, giữa hai người không có gì gọi là tình thân không. Chưa nói thiên gia không quen tình, cho dù là hoàng tử lớn lên cùng nhau, cũng khó mà tình cảm thâm hậu được. Cho nên dù có hai kiếp, nói thật, Kỳ Huyên cũng không dể đối phương vào mắt. Nhưng người bị hắn xem nhẹ, vừa vặn lại là thân sinh của Thái hậu. Lúc Kỳ Huyên biết tin này, cũng kinh ngạc một lúc lâu. Hắn nhớ lại dấu vết đời trước, lại gần như không có bất kỳ ký ức nào thuộc về Tịnh Nam vương. Lúc phát hiện ra điểm này, trong lòng Kỳ Huyên phát lạnh, nhân tài như thế là nguy hiểm nhất. Đời trước Tịnh Nam vương ẩn nhẫn lâu như vậy, cho đến khi Phàn tướng và Phàn Trọng để lộ dấu vết, hắn cũng chưa động chút nào. Cũng như lúc này, đối phương vẫn có thể nhẫn nhịn. Phát hiện ra quan hệ giữa Tịnh Nam vương và Thái hậu chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Kỳ Huyên đưa Thái hậu đến Phổ Đàn, cũng có không ít người hầu hạ, mặt ngoài là do sợ Thái hậu ủy khuất, trên thực tế là giám thị Thái hậu. Ngay từ đầu Thái Hậu cũng không có dị động gì, sau này nghe cấp dưới đến báo, Thái Hậu cách mấy tháng lại đi nghe trụ trì giảng phật hiệu. Mới đầu Kỳ Huyên không lưu tâm, nếu Thái Hậu muốn nghe phật hiệu, thì để nàng nghe đi. Nói không chừng còn có thể khiến Thái Hậu hoàn toàn tỉnh ngộ. Chỉ là sau vài lần, Kỳ Huyên cảm thấy kỳ lạ, Thái hậu muốn nghe phật hiệu cũng không có gì không tốt, nhưng mà mỗi lần đều không cho phạm nhân vào, thì lại có vấn đề. Bởi vậy Kỳ Huyên phái ám vệ, khiến ám vệ đi điều tra thử, xem Thái Hậu lại muốn làm gì. Vậy nên mới biết được, trụ trì thật ra là người của Thịnh Nam vương. Mỗi lần Thái Hậu nói muốn nghe trụ trì giảng phật, kỳ thật là nhân cơ hội trao đổi với Tịnh Nam vương. Nàng biết, bên người nàng toàn bộ đều là người của Kỳ Huyên, không thể không liên hệ với Tịnh Nam vương ngay dươi mi mắt bọn họ. Sau khi biết được, Kỳ Huyên lập tức điều tra Tịnh Nam vương. Mới tra liền phát hiện ra, hóa ra đối phương lại là thân sinh tử của Thái hậu hắn vốn tìm thế nào cũng không thấy đâu. Hơn nữa đối phương lại thâm tàng bất khả lộ, ngay cả khi Phàn tướng thông đồng với địch bán nước, hắn cũng giúp một tay. Chẳng qua hắn thông minh hơn Phàn tướng, giấu dã tâm thật sâu, cũng giấu luôn cả tài, nên không làm Kỳ Huyên nghi hoặc. Nếu không phải vì Thái hậu bị đưa ra khỏi cung, không biết khi nào mới tróc được đuôi hồ ly của đối phương. Điều này cũng giải quyết vì sao Thái hậu lại có đủ tâm trí để hạ gục hắn, dù gì cũng có đứa con bị lưu đày ở bên ngoài muốn đưa lên làm vua. Đối với chuyện bí mật hậu cung tiền triều, Kỳ Huyên không có bao nhiêu hứng thú, tóm lại cũng không thoát khỏi can hệ của Thái hậu với vương gia Thư quốc. Thấy trong thư Phàn tướng có đề cập đến vương gia Thư quốc, Kỳ Huyên đã phái người đi điều tra. Tuy rằng không dễ dàng, nhưng cũng tra ra được thời gian Thái hậu qua lại với vương gia. Hắn nghĩ, nếu hắn tra ra được, thì nhất định tiên hoàng cũng tra ra được, có lẽ đây cũng là vì sao tiên đế dễ dàng bị Phàn tướng thúc giục giết vương gia Thư quốc. Về phần vì sao Tịnh Nam vương bị đày đi xa như vậy, có lẽ là do Thái hậu sốt ruột muốn giữ con. Lúc ấy Thái hậu đã mất đi vương gia nên mang tâm trả thù. Muốn trả thù, thì phải tranh thủ tình cảm, phải lên đứng đầu lục cung, mới có thể nắm lấy quyền lực. Chỉ là Thái hậu không muốn lấy nhi tử ra đánh cược, nên sau khi sinh hạ hoàng nhi đã dùng kế nói tiên hoàng đưa hoàng nhi rời xa hoàng cung, rời xa tranh đấu. Tiên hoàng yêu thương Thái Hậu, thuận theo ý muốn của Thái hậu mà phong thân sinh tử của Thái hậu làm Tịnh Nam vương, đóng giữ Nam Hà quan. Sau đó thấy Thái hậu mất đi nhi tử, nên đã đưa nhi tử của một quý nhân đến làm con nuôi của nàng. Kỳ thật lúc ấy đấu tranh trong hậu cung đã lên đến đỉnh điểm, Thái Hậu được ăn cả ngã về không, không thành công thì xả thân, nếu thất bại, nếu nàng chết thì không sau, nhưng lại không thể làm ảnh hưởng đến hoàng nhi. Đây mới là chân tướng khiến nàng nhịn đau tiễn bước nhi tử. Gì mà muốn cho nhi tử rời xa tranh đấu, rời xa quyền lực, chỉ là lời nói dỗ cho tiên hoàng vui vẻ mà thôi. Chung quy không có đế vương nào dễ dàng tha thứ người suốt ngày canh chừng mình, cho dù người nọ là nhi tử của chính mình. Thái Hậu đánh đúng tâm lý tiên hoàng, tuy rằng mất nhi tử, lại thằng được sủng ái của tiên hoàng. Cũng bởi vì thế, trong hậu cung đấu tranh thảm thiết, nàng vẫn luôn có chỗ đứng. Qua vài năm, nàng đã đạp các phi tần xuống, từng bước đi lên ngôi vị hoàng hậu. Sau khi nàng lên làm hoàng hậu không lâu thì tiên hoàng cũng chết bất đắc kỳ tử, vốn nàng muốn đón Tinh Nam vương về, để còn phụ trợ đối phương đăng cơ. Không ngờ được bỗng nhiên có một lão thần cầm ra chiếu thư truyền ngôi, cho thấy tiên hoàng trước khi băng hà đã định được người rồi: Tam hoàng tử Kỳ Huyên, nhân phẩm được quý trọng, nhất định có thể thừa kế được đại nghiệp, tức ngôi vị Hoàng đế… Thái Hậu suýt nữa cắn vào đầu lưỡi, nàng không nghĩ tới chuyện tưởng sắp thành lại bại, tiên hoàng chết không tính, còn đã có chuẩn bị trước. Nàng làm sao biết được, tiên hoàng nói cho cùng vẫn là đế vương, đâu thể nào thật sự bị đùa bỡn trong tay Thái hậu được. Cho dù tiên hoàng thật sự yêu thích Thái Hậu, nhưng nhi nữ trưởng tình cùng giang sơn xã tắc mà đặt cạnh nhau, bên nào nặng bên nào nhẹ, không nghĩ cũng biết chọn bên nào. Chỉ là lúc chọn người, tiên hoàng cũng thật sự đã rất khổ tâm. Kỳ Huyên thân mình tài đức vẹn toàn, được tiên hoàng thích, hơn nữa vừa vặn là con nuôi của hoàng hậu, sau khi tiên hoàng đi, hoàng hậu có thể dựa vào Kỳ Huyên, trở thành Thái Hậu, trở thành nữ nhân có quyền thế nhất trong hậu cung. Kể từ đó, không ai có thể khi dễ nàng. Tiên hoàng nghĩ thay cho Thái hậu, lại không biết, người hại hắn chết bất đắc kỳ tử, lại chính là người luôn bên gối mà mình luôn yêu thích. Chỉ có thể nói ngay từ đầu đã dùng sai phương pháp, đế vương không hiểu yêu là gì, cũng không biết đồng cảm, mình muốn gì chỉ muốn ra tay tự đoạt lấy. Bởi vậy hắn đoạt được thân mình Thái Hậu, lại không đoạt được tâm của đối phương. …… Kỳ Huyên tra ra thân phận của Tịnh Nam vương, sau đó bắt đầu cẩn thận điều tra đối phương, lúc này mới phát hiện có một tú nữ xuất thân từ đất phong Tịnh Nam vương. Lúc ấy hắn không để ý, giờ nhớ lại nên đề bạt đối phương. Tú nữ kia chính là Hà phi. Hà phi từ nhỏ được nuôi dưỡng trong phủ của Tịnh Nam vương, cá tính kiêu căng không thôi, ở đất phong quen thói hô phong hoán vũ. Kỳ Huyên buồn cười nhìn báo cáo về Hà phi, một nữ tử như vậy, Tịnh Nam vương định lợi dụng thế nào? Dựa vào tính cách cẩn thận của Tịnh Nam vương, kiểu gì cũng sẽ không tuyển Hà phi, Hà phi không phải người làm đại sự. Đang lúc nghĩ nát óc không ra lý do, thì một nữ tử khác trong cung gây sự chú ý cho hắn. Nử tử đó và Hà phi là tỷ muội từ nhỏ, lúc nào cũng ở bên Hà phi như hình với bóng, vài lần sau khi gặp ở Ngự Hoa Viên, Kỳ Huyên mới nhìn ra manh mối, nữ tử đó mới chân chính là nội gián của Tịnh Nam vương. Có Hà phi ở bên phụ trợ, nàng càng có vẻ đoan trang lễ phép, Hà phi cơ bản chỉ là vai hề giúp tô đậm hơn phẩm đức của nử tử đó mà thôi. Kỳ Huyên cười lạnh, cố tình đề bạt Hà phi, để người kia lại làm tú nữ trong cung. Hà phi vừa thấy mình được sủng ái đã dương dương kiêu ngạo không thôi, Kỳ Huyên còn phân cho nàng Phượng khê cung ngày xửa hoàng hậu ở, khiến cho Hà phi càng thêm dương dương tự đắc. Bất quá không nghĩ tới, Hà phi vẫn cực kỳ thân thiết với nữ tử kia, còn nhiều lần nhắc đến nàng trước mặt Kỳ Huyên. Trong lòng Kỳ Huyên có chút phức tạp, Hà phi tuy kiêu căng ngang ngược, nhưng đối với tri kỷ của mình thì lại tận tâm tẫn ý. Trong hậu cung làm phi tần ai lại không muốn độc chiếm sủng ái của đế vương, nàng ta lại cứ đề cập tới nử tử khác trước mặt Kỳ Huyên. Kỳ Huyên thở dài không ít lần, cũng không keo kiệt tứ hạ chút ban thưởng cho Hà phi. Chỉ là không nghĩ tới tâm Hà phi càng lúc càng lớn, tự cho là được hắn sủng ái, thái độ càng ngày càng kiêu ngạo. Trước mặt hoàng hậu còn thu liễm, chứ trước mặt các phi tần khác và nô tài thì tự cho mình là hoàng hậu thứ hai luôn rồi. Kỳ Huyên vốn định giữ Hà phi vì nàng còn hữu dụng, vậy mà đối phương lại không biết điều mà động đến điểm mấu chốt của hắn. Hắn không nhất thiết phải giữ quân cờ thế này, quân cờ mà không biết nghe lời, thì chi bằng không giữ lại. So với Hà phi ương ngạnh, nữ tử kia lại càng nội liễm hơn, chỉ là Kỳ Huyên biết rõ đối phương là nội gián của Tịnh Nam vương, nên chẳng muốn gặp. Hắn thà cho nữ tử đó chờ ở cung tú nữ, để nàng bị tú nữ khác châm chọc khiêu khích. Các phi tần cùng tú nữ khác gehen tị Hà phi đắc thế, các nàng không thể làm gì Hà phi, thế nhưng đối phó với một tú nữ lại không phải khó. Các tú nữ chỉ có thể nói miệng ra vẻ ta đây, thế nhưng nhóm phi tần lại không như vậy, động một cái là đáng mắng, còn có lý do đường hoàng – chỉ bảo quy củ. Nữ tử kia vẫn nhẫn nhục chịu đựng, cắn răng chịu đựng các phi tần gây khó dễ, sau đó cố ý lơ đãng nói trước mặt Hà phi. Hà phi tính tình đơn thuần, tính nết táo bạo, nghe thế lại cảm thấy các phi tần phiền toái. Phi tần bị Hà phi giáo huấn, không nuốt được ác khí lại đổ hết lên người nữ tử kia. Cứ vòng tuần hoàn ác tính lặp đi lặp lại, cuối cùng hoàng hậu phải ra mặt, đưa nữ tử đến Phượng Thụy cung mới coi như xong việc. “Ngẩng đầu lên.” Lý Uyển Nhi ngồi trên chủ vị, thản nhiên nói. Nữ tử quỳ gối ở dưới ngẩng đầu lên, mi nhãn như họa, biểu tình giống như chực khóc, quả là có điểm điềm đạm đáng yêu. “Danh tự của ngươi.” Lý Uyển Nhi hỏi. “Hồi hoàng hậu nương nương, nô tỳ Tống Thải Thanh.” Tống Thải Thanh dịu ngoan nói, buông mi mắt giấu đi suy nghĩ trong mắt. “Tên thật đẹp.” Lý Uyển Nhi tán thưởng một tiếng, sau đó lưu Tống Thải Thanh lại trong cung. Không bao lâu sau, Hà phi thu được tin tức, vừa vào Phượng Thụy cung đã đùng đùng nổi giận với hoàng hậu đòi người. “Muội muội đừng vội, bản cung nhìn Thải Thanh thấy thuận mắt, nên mới lưu nàng lại hầu hạ.” Lý Uyển Nhi thản nhiên nói, Hà phi đang muốn mở miệng, nàng còn nói thêm: “Lại nói, nếu Thải Thanh có thể lọt vào mắt bệ hạ, chẳng phải sẽ tốt cho muội muội sao?” Hà phi nghe vậy sắc mặt cứng lại, tất nhiên nghe ra được ý tứ trong lời nói của hoàng hậu. Hoàng hậu đang châm chọc nàng không giữ được bệ hạ; Cũng tại nàng thường khoe trước mặt đối phương, rằng bệ hạ thường đặt chân vào Phượng Thụy cung. Sắc mặt nàng xanh mét, giận mà không dám nói gì. Lý Uyển Nhi thấy tốt rồi, cũng không muốn kích thích đối phương quá mức, chỉ tùy nói hai câu rồi đuổi người về. Hà phi rời khỏi Phượng Thụy cung quả thật tức giận, lại đổi hướng đi, đi về phía Ngự Thư Phòng cáo trạng. Chỉ là trước cửa Ngự Thư Phòng lại bị thị vệ đáng giận ngăn cản. Trong Ngự Thư Phòng, Kỳ Huyên đang cùng Chúc Cẩm Phồn thương thảo quốc gia đại sự, lại nghe ồn ào bên ngoài truyền đến. Kỳ Huyên trầm mặc, “Đi nhìn một cái.” Tiểu Tứ lĩnh mệnh mà đi. Không bao lâu, Tiểu Tứ cau mày quay lại, đến gần Kỳ Huyên nói nhỏ vài câu, trên mặt Kỳ Huyên chợt lóe một tia sát ý, thản nhiên nói, “Đuổi đi.” Chúc Cẩm Phồn cảm thấy kì lạ, thấy sắc mặt bệ hạ lại không dám hỏi nhiều. Mặc dù có lúc bệ hạ với hắn như bằng hữu, thế nhưng nếu quên bổn phận, bệ hạ cũng không khách khí. Đợi đến khi ngoài cửa trở nên im lặng, Kỳ Huyên cùng Chúc Cẩm Phồn mới tiếp tục tập trung thảo luận vấn đề ban nãy. Trong lúc này, Hà phi bị người của Kỳ Huyên áp tải về Phượng Khê cung, tất nhiên trở thành trò cười của cung nhân. Sắc mặt Hà phi xanh mét, cảm thấy có chút kinh hoàng. Từ khi nàng đưa canh bị cự tuyệt, thái độ của bệ hạ đối với nàng ngày càng lãnh đạm, không chỉ không được vào Ngự Thư Phòng, hôm nay còn khiến thị vệ áp giải mình về cung. Nàng phát hiện ra, bệ hạ đang gây bất hòa với nàng, nàng không hiểu được mình đã làm sai cái gì…… Chẳng lẽ, là vì Yến Hành vương? Hà phi đột nhiên phúc chí tâm linh, nghĩ tới điều này. Cẩn thận hồi tưởng, quả thật là sau lần đó, bệ hạ chưa từng đặt chân đến Phượng Khê cung, mà nàng cũng chưa từng gặp lại bệ hạ lần nào. Nàng càng nghĩ càng khẩn trương, chẳng lẽ bệ hạ chán ghét nàng? Nàng sốt ruột thả bộ qua lại, lại bất hạnh không biết thương lượng cùng ai. Trước kia lúc Tống Thải Thanh còn ở trong tú nữ cung, nàng có thể tùy thời đi tìm đối phương; Hiện tại đối phương ở trong Phượng Thụy cung, nàng không phải muốn gặp là gặp được ngay. Mỗi lần nàng mất chủ ý đề tìm Tống Thải Thanh nhờ giúp, nói Tống Thải Thanh là người đáng tin cậy nhất của nàng cũng không đủ; mặt khác, nàng vốn làm việc mạnh mẽ cường thế như vậy, cũng là do Tống Thải Thanh cố ý vô tình khuyến khích mà không biết. Tịnh Nam vương muốn đưa Tống Thải Thanh vào cung, tất nhiên đã nghe qua tính tình phi tử của Kỳ Huyên, biết được phi tử Kỳ Huyên sủng ái phần lớn đều ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, tính tình khả nhân. Vì thế hắn mới dựa vào sở thích của Kỳ Huyên mà dạy dỗ Tống Thải Thanh. Nhưng bọn họ không nghĩ tới, tấm mộc Tịnh Nam vương dùng lại lọt vào mắt xanh của Hoàng Thượng. Tống Thải Thanh nghĩ mọi cách muốn cho Hà phi thất sủng, nàng biết tính tình của Hà phi, biết nói thế nào để gợi ra lòng căm phẫn muốn bênh vực kẻ yếu của đối phương. Nàng nghĩ rằng, bệ hạ thấy tình tình Hà phi như vậy, chắc chắn sẽ không thích. Thành ra nghĩ sai, bệ hạ không hề chán ghét nàng, ngược lại càng ngày càng sủng ái nàng. Tịnh Nam vương và Tống Thải Thanh mong muốn giống nhau, không nghĩ sự tình phát triển lại không như dự đoán. Bất quá Hà phi được thụ sủng cũng có cái lợi, dựa vào giao tình giữa Hà phi và Tống Thải Thanh, cũng có thể khiến Tống Thải Thanh có ấn tượng trước mặt bệ hạ. Chỉ là nàng tính toán kỹ càng, lại không biết Kỳ Huyên đã nhìn thấu thân thế nàng, nên chưa cho nàng bất kỳ cơ hội nào. Cho Hà phi danh phận, còn lại chẳng quan tâm đến Tống Thải Thanh nàng. Trong lòng Tống Thải Thanh đầy phẫn hận, bởi vì ghen tị Hà phi, lại càng khuyến khích nàng đối phó với các phi tần khác. Nàng biết, mấy phi tần kia khẳng định sẽ trả thù, nàng phải làm ra vẻ bị hãm hại. Chỉ là nàng không đợi được đến lúc cho bệ hạ phong vị, lại được hoàng hậu để ý đến. Tống Thải Thanh vào Phượng Thụy cung, đi theo hoàng hậu, lại có vài lần gặp được bệ hạ. Trong lòng nàng vui sướng, mỗi lần thấy bệ hạ liền cố ý vô tình dùng ánh mắt câu dẫn đối phương. Đáng tiếc mi nhãn của nàng tốn công tốn sức, nếu không phải bởi vì muốn một đổi quân cờ, sao Kỳ Huyên lại dễ dàng tha thứ nàng xuất hiện trước mắt mình làm trò như thế. Tống Thải Thanh còn không hiểu được, nàng chỉ đang thay thế Hà phi làm một quân cờ mà thôi… Sau khi Tống Thải Thanh vào Phượng Thụy cung, lập tức chấm dứt liên hệ với Tịnh Nam vương. Tịnh Nam vương làm người cẩn thận, khắp nơi đều cẩn thận, “Tư thông với phi tử bệ hạ” Loại chuyện khiến người khác nắm thóp được này, đương nhiên hắn sẽ không làm. Kỳ Huyên cũng không sốt ruột, hiện tại đối phương đã lộ ra đuôi hồ ly, muốn bắt hắn lại càng dễ hơn. Nếu đối phương đã có tính nhẫn nại như thế, hắn cũng nên bồi đối phương mấy chiêu. Không bao lâu sau, trong cung dần dần xuất hiện lời đồn, nói bệ hạ đi đến Phượng Thụy cung là vì muốn chơi cờ với một tú nữ bên cạnh hoàng hậu. Tú nữ đó trước kia lại có tình cảm tốt với Hà phi. Lời đồn đến tai Hà phi, tâm lý nàng lại trở nên phức tạp. Nàng vừa cao hứng bệ hạ thích Thải Thanh, vừa cảm thấy có chút chua chua. Nàng biết Tống Thải Thanh cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, bộ dạng xinh đẹp, cá tính ôn nhu uyển chuyển hàm súc, nữ tử như vậy, khẳng định là bệ hạ sẽ thích. Nhưng hôm nay Tống Thải Thanh thật sự lọt vào mắt bệ hạ, lại khiến nàng cảm giác không thoải mái. Trong lúc nàng rối rắm không thôi lại nghe nói Tống Thải Thanh được phong làm Thải tần. Sau khi Hà phi nghe xong, vô thức siết chặt khăn tay, trên mặt không chút thay đổi. Sớm hôm sau, thỉnh an hoàng hậu xong, Hà phi cố gắng giữ mặt tươi cười, ngoài cười nhưng trong không cười chúc mừng Thải tần. Thải tần mặt tươi cười, khóe mắt đuôi lông mày lại không hề có xuân ý, trên mặt mang theo chút dễ chịu chút thẹn thùng. Nụ cười trên mặt Hà phi thiếu chút nữa đã không giữ được, các phi tần khác thấy Thải tần biểu hiện như thế, biểu tình trên mặt cũng trở nên phấn khích hơn; Chỉ có Lý Uyển Nhi biết chân tướng sự thật lại chỉ ngồi ở chủ vị, thờ ơ lạnh nhạt. Hà phi cố gắng trấn định tâm thần, không tự giác liếc Lý Uyển Nhi, nàng không khỏi có chút tò mò, trong lòng hoàng hậu chẳng lẽ không cảm thấy không thoải mái sao? Vốn nghĩ sẽ nhìn thấy khuôn mặt biến sắc của hoàng hậu, lại chỉ thấy gương mặt đầy lạnh nhạt của đối phương, bộ dáng không ngại gì. Nàng buông mi mắt, hừ, hoàng hậu thật sự rất rộng lượng. Chỉ là có chút ảm đạm cùng hâm mộ, đối phương được phong hoàng hậu, thái tử là con của nàng, quả thật không có gì để so đo. Đang trong lúc cân nhắc thì bệ hạ tới. Chúng phi tần kinh hỉ tiếp giá, người người lại bày ra chiêu thức, cố gắng bày ra bộ dạng đẹp nhất để thỉnh an. Kỳ Huyên đi qua trước mặt mọi người, cố ý dừng cước bộ trước mặt Thải tần, sau dó mới lạnh nhạt bảo đứng lên. Hắn cười lạnh, Thải tần, Hà phi, các ngươi sẽ làm thế nào đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]