Chương trước
Chương sau
Tại một nhánh cây gần Tiên Ma Môn. Trong mắt của Phiên Hồng, nơi này cảnh sắc phải gọi là cực kỳ đẹp, như chốn bồng lai tiên cảnh.

Trên trời cao chim chóc lượn lờ, tiếng hót ríu rít. Ở giữa một cái hồ là một tòa nhà cực kì lớn, xung quanh là tám con đường phân biệt đi về từng hướng khác nhau. Nơi nào cũng đầy ắp đệ tử, nhưng chỉ là toàn là người dưới Hóa Ma, Hóa Tiên lục trọng.

- Cảnh đẹp thế này, mà lại không có người nào chiếm? Ít ra thì nơi này cũng đẹp hơn cảnh sắc trong giáo một ít a.

Phiên Hồng khó hiểu thì thầm. Các môn phái lớn, tất nhiên không thể thiếu công tử ăn chơi trác táng. Một nơi như thế này, lại không có ai động tay chân, quả thực quá kì cục.

- Xem ra nơi này không thiếu ngọa hổ tàng long…

Hắn nở một nụ cười tà, bởi vì lúc hắn muốn nhảy vào đồ môn một phen, một cỗ khí tức kinh khủng nhàn nhạt lan ra, tuy chỉ là tức khắc nhung cũng khiến hắn tê cả da đầu.

Bởi vì khi đối diện với cỗ khí tức này, hắn còn thấy kinh khủng hơn cả khi đối đầu với Huyết Dị. Còn kinh khủng hơn cả tốc độ của tiểu Thiên.

- Cường giả Nhất Tinh Thần?

Tiểu Thiên bỗng thốt lên một câu, một câu này lại lần nữa khơi dậy trong Phiên Hồng trí tò mò.

- Nhất Tinh Thần, là cái gì?

Phiên Hồng thuận miệng hỏi lại, nâng tiểu Thiên lên trước mặt. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó khẽ cọ quậy, rồi miệng nhỏ đầy răng nhọn mở ra, từ từ nói:

- Cường giả Nhất Tinh Thần, cũng có thể nói là cảnh giới siêu việt Thần cấp trong thế giới này. Vượt qua Thần cấp, sẽ đến với cảnh giới gọi là Tinh Thần, chia làm nhất, nhị và tam tinh, tam tinh là cao nhất.

- Cảnh giới này, không có cái định nghĩa ma khí và tiên khí, họ tu luyện bằng linh khí trời đất, chuyển hóa thành tinh khí trong cơ thể. Nhưng vì thể chất có hạn, vì thế ma tu vẫn là ma tu, tiên tu vẫn là tiên tu, chỉ gọi chung là Tinh Thần cảnh thôi chứ chẳng khác gì mấy cái ma tu, tiên tu dưới Thần cấp.

- Chỉ khác là linh khí thời giờ rất hiếm, cực kì hiếm nên cường giả cấp bậc này không còn tồn tại nữa.

Nghe tiểu Thiên nói, Phiên Hồng cũng có chút tò mò, hỏi lại:

- Nè, sao ngươi biết nhiều thế?

- Ha ha, thế chủ nhân nghĩ trứng của ta chỉ rơi vào tay mỗi mình ngài?

Tiểu Thiên cười đắc ý, câu này dĩ nhiên là nói bản thân đã rơi vào tay rất nhiều cường giả. Phiên Hồng cũng vỡ lẽ hiểu ra, có thần trí từ trăm vạn năm trước, biết được tri thức kinh khủng như thế không có gì là lạ.

- Cường giả Nhất Tinh Thần, nơi này có điều thú vị…

Phiên Hồng cười tà, liền lấy bùn trong nhẫn rồi bôi vào mặt, thay một bộ quần áo rách tươm vì đánh nhau trong nhẫn trữ vật. Chuẩn bị xong xuôi, hắn nhảy xuống, làm bộ dáng mệt nhọc đi đến trước một tảng đá rất to đề ba chữ “Tiên Ma Môn” rất có thần.

Cạnh tảng đá là hai đệ tử ăn vận bạch y đang đứng gác, hay cũng có thể nói là đang buôn dưa bán cá. Hai người này thấy Phiên Hồng đi đến, ánh mắt không khỏi đồng tình khiến Phiên Hồng lại một phen khó hiểu.

- Mía thế, đám người tông phái các người gặp ăn mày như ta còn chưa đá đít, còn đồng tình?

Một người trong đó tiến lên, giọng nói hiền hòa nói:

- Vị huynh đệ này, ngươi đây là muốn gia nhập Tiên Ma Môn chúng ta sao?

Tuy không hiểu gì nhưng với tài diễn kịch của mình, hắn giả vờ khó khăn gật đầu một cái. Nhưng làm hắn sốc là cái môn phái này tuyển người khá là kỳ quặc, phàm là người nghèo thiên phú kém thì vào không một lý do…

Ngay khi hắn vừa bước chân qua tảng đá, một âm thanh khinh miệt vang lên:

- Ha ha, lũ phế phẩm Tiên Ma Môn các ngươi cũng chỉ có vậy..ta nói cho mà nghe, hiệp ước Nhị Đại Phái Thuẫn chỉ còn hơn hai năm nữa là hết hạn, đến lúc đó ta xem các ngươi chạy trốn hay làm được gì..ha ha..

Ngoảnh đầu nhìn lại, là một thanh niên khuôn mặt xấu xí, bên cạnh là một cái nữ nhân chẳng khác gì heo nái, mặt rõ ràng ràng một lớp phấn dày như tường thành, nói phóng đại chút chứ thực sự phấn rất dày.

- Ọe, nam nào nữ nấy…

Phiên Hồng muốn nôn ra một lượt đồ ăn tích trữ mấy ngày qua ra ngoài. Còn cái nữ nhân như heo nái kia thấy Phiên Hồng, ánh mắt tức khắc sáng lên:

- Phế môn các người xem ra mới thu được một tên hay ho…

- Chết mẹ, chạy ngay đi huynh đệ!

Thanh niên khuôn mặt bình thường vừa nói chuyện với hắn kinh hãi hét lên, nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị đánh cho lui bước không kịp.

Còn cái nữ nhân nái kia, béo mà chạy nhanh như thỏ, chỉ trong mười cái hơi thở đã đến trước mặt Phiên Hồng, hai tay dang ra như muốn ôm một con chó vào lòng.

- Mẹ kiếp, ta là cẩu cho ngươi ôm sao? Mà cẩu bị ngươi ôm thì quá là xúc phạm!

Phiên Hồng bực bội kêu lên, chân phải sút ngay vào bụng của nữ nhân kia, một lực khủng bố tác động vào khiến cái nữ nhân này lăn như bóng đá.

- Ai nha, tên que củi này thế mà lực đạo mạnh a, ta thích…

Nữ nhân kia như không bị đau, ngược lại vẻ mặt càng hưng phấn, ánh mắt sáng ngời như muốn chiếu xạ quang mang vậy.

- Ta..thực không còn gì để nói, nè, ta giết cái con đàn bà điên này nhé?

Phiên Hồng nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt phóng ra nồng nặc sát khí làm hai người kia có phần sợ hãi.

- Được chứ?

- Haizz, ít ra còn hai năm mà quậy, cho đệ ấy quậy banh nóc Linh Thiên Cung đi…

Thanh niên vừa nói chuyện với Phiên Hồng bất đắc dĩ nói, dù sao vẫn còn cái hiệp ước Nhị Đại Phái Thuẫn gì gì kia. Phiên Hồng tuy chẳng hiểu ra sao nhưng được cho phép, liền lấy kiếm trong nhẫn trữ vật ra, lao thẳng đến nữ nhân béo như heo kia.

- Ha ha, tiểu đệ đệ lại với tỷ rồi sao, ngoan..

Câu còn chưa nói hết, trước mắt người trong trường là một cảnh huyết tinh. Một cái đầu nhẹ nhàng bay lên rồi rơi xuống, lăn lông lốc. Tiếp đó là một cột máu đỏ tươi phun ra, cái thân xác to bự ấy ngã ầm ầm dưới đất, máu lênh láng một mảng đất.

- Giết..giết thật kìa…có người giết được nữ nhân điên kia thật kìa…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.