Hạ Trầm Yên hơi khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn chàng.
Vì lễ nghĩa nên nàng đi sau chàng nửa bước, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của chàng.
Chàng cao hơn nàng nhiều, ánh chiều tà từ sườn đồi bên cạnh chiếu lại đây làm nổi bật bóng lưng cao thẳng.
Chàng nhận ra Hạ Trầm Yên đã dừng lại, cũng dừng bước ngoái đầu nhìn nàng.
Hoàng hôn rọi xuống người chàng làm lộ rõ hàng mi thanh mảnh, tướng mạo anh tuấn.
Chàng nhìn nàng, cất tiếng hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Hạ Trầm Yên nói.
Lục Thanh Huyền dừng một lát rồi tiếp tục đi lên.
Cuối cùng bọn họ cũng lên đến đài ngắm trăng.
Đài ngắm trăng có tầm nhìn rất tốt, nhìn xung quanh có thể thấy khu rừng rộng lớn, những cung điện ẩn sâu trong rừng và những vệ binh canh giữ đài cao.
Hạ Trầm Yên đứng trên đài ngắm trăng, so sánh những địa thế bên ngoài với bản đồ trong đầu nàng.
Gió chiều hoàng hôn thoảng qua khiến cho từng ngọn tóc của Hạ Trầm Yên tung bay theo gió.
Lục Thanh Huyền ngắm nhìn đuôi tóc nàng.
Hạ Trầm Yên nhìn cảnh tượng dưới đài cao, nói: “Thiếp thân chưa bao giờ đi lên một đài cao như thế.”
Mặc dù ở Hạ phủ, nàng sống ở căn lầu cao nhất.
Nhưng căn lầu đó cũng chỉ có chín thước, tác dụng duy nhất của nó chính là tôn lên địa vị cao quý của nàng.
“Nếu nàng thích, sau này có thể đến đây thường xuyên.” Lục Thanh Huyền nói.
Hạ Trầm Yên đang định đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-thien-ai/3090603/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.