Trăng tròn treo trên cao, ánh trăng lung linh mờ ảo rọi xuống đường, người dân trên đường phố đã thưa dần nhưng ánh đèn vẫn sáng.
“Sắp đến giờ Sửu rồi……” Hạ Trầm Yên cầm hoa đăng, nói với Lục Thanh Huyền, “Ăn thêm một chén chè trôi nước rồi về nhé.”
Lục Thanh Huyền “Ừm” một tiếng.
Bọn họ tìm thấy một một quán chè trôi nước cách đó không xa, chủ quán đang ngồi cạnh gian hàng ngủ gà ngủ gật. Thấy hai người lại đây, ông chủ lập tức xốc lên tinh thần rồi cười nói: “Khách quan muốn ăn gì?”
Hạ Trầm Yên dùng ánh mắt hỏi Lục Thanh Huyền —— ngài muốn ăn gì?
Lục Thanh Huyền đối diện với tầm mắt của nàng, chậm rãi nói: “Nàng ăn đi, ta không ăn.”
Hạ Trầm Yên ngồi xuống, gọi cho mình một chén chè trôi nước.
Lục Thanh Huyền ngồi đối diện nàng.
Các cung nữ cải trang thành dân thường đi theo từ xa, thấy cảnh này vội vàng tiến lên thử độc.
Chủ quán lập tức đoán được thân phận của hai vị khách nhân này e là không tầm thường, sau khi bưng chén chè trôi nước lên liền tự giác tránh sang một bên.
Hạ Trầm Yên đặt hoa đăng hình chó con của nàng lên bàn, đợi cung nữ thử độc xong mới từ tốn ăn chè.
Đèn trong hoa đăng có màu vàng ấm áp, nhẹ nhàng chiếu vào chiếc mũ có rèm che của nàng.
Từng đóm sáng nhỏ vụn, lấp lánh như mặt nước bao bọc lấy má nàng.
Lục Thanh Huyền rũ mi yên tĩnh ngắm nhìn nàng.
Một cơn gió
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-thien-ai/3090599/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.