Chương trước
Chương sau
Khi mặt trời ngả về tây, Hạ Trầm Yên nhìn thấy thái giám bên cạnh Lục Thanh Huyền. Thái giám cung kính hành lễ với nàng, cười hỏi: “Bệ hạ phái nô tài tới đây hỏi Nhàn phi nương nương có muốn ăn tối cùng nhau không?”

“Ăn tối hả?” Hạ Trầm Yên hỏi, “Cuộc săn hôm nay đã tạm ngưng, Bệ hạ vẫn muốn mở tiệc sao?”

Thái giám cười nói: “Ý của Bệ hạ chính là thế này.”

Hạ Trầm Yên cảm thấy Lục Thanh Huyền đang lên kế hoạch nào đó. Nàng đồng ý rồi bảo thái giám trở về phục mệnh.

Vào buổi tối, bữa tiệc được tổ chức như đã định. Bên ngoài khu săn bắn giăng đầy đèn lồ ng sáng rực rỡ, mỹ vị như nước chảy mây trôi.

Các quan viên cùng với phu nhân của họ ngồi xuống vị trí của mình lo lắng bất an. Trong lòng bọn họ không ngừng thấp thỏm, cảm thấy Lục Thanh Huyền tính nhân cơ hội này để đối phó với bọn họ.

Khi Hạ Trầm Yên đến, yến tiệc vẫn chưa bắt đầu, ngoài nàng ra thì tất cả mọi người đều đã yên vị. Khung cảnh căng thẳng đến lạ lùng, tiếng nhạc do các nhạc công chơi phảng phất đến từ ​​một nơi xa xôi, giống như những đám mây mờ ảo thỉnh thoảng xuất hiện rồi biến mất. Dòng người chen chúc xô đẩy, nhưng lại im thin thít.

Lục Thanh Huyền ngồi an tĩnh ở đầu đại tiệc, vẻ mặt lạnh lùng thu hút sự chú ý của mọi người, Hạ Trầm Yên từ từ đi đến và nàng nhận ra mình đã đoán sai rồi. Thật ra Lục Thanh Huyền không định làm khó dễ ai cả. Cảm xúc của chàng vào tối nay trông rất kém, hình như đã có chuyện gì đó khiến cõi lòng chàng trở nên trống vắng hơn.

Ánh trăng sáng rọi xuống, đèn lồ ng trong doanh trại đung đưa. Chàng chú ý đến sự xuất hiện của Hạ Trầm Yên, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn nàng hơi thở trầm thấp của chàng dường như đã tan biến đi không ít.

Hạ Trầm Yên nhìn chàng, tầm mắt chàng rơi trên người nàng sau đó liền rời đi. Một cung nữ tiến lên nghênh đón, nhỏ giọng nói: “Nhàn phi nương nương, Bệ hạ mời người đến ngồi bên cạnh ngài.”

Hạ Trầm Yên thoải mái ngồi xuống vị trí bên cạnh Lục Thanh Huyền, Lục Thanh Huyền cầm đũa đầu tiên, yến tiệc chính thức bắt đầu. Có vẻ như chàng đang đợi nàng đến.

Bữa tiệc tổ chức hơn nửa thời gian, các quan viên cùng giới quý tộc rốt cuộc cũng ý thức được tối nay Lục Thanh Huyền không hề có định làm gì cả. Tiếng trò chuyện bắt đầu vang lên, dần dần lại náo nhiệt như cũ.

Đại cô nương Hạ gia, Hạ Bích Dao, cũng chính là tỷ tỷ ruột của Nhị công tử, đang ngồi trên ghế nữ tịch của Lý gia. Mấy năm trước nàng ta gả vào nhị phòng của Lý gia trở thành nhị phu nhân.

Ngồi bên cạnh là đại tẩu của Hạ Bích Dao đang nhìn Nhàn phi ngồi cạnh Hoàng thượng với vẻ mặt ghen tị: “Lần này Bệ hạ gặp phải mưu phản nhất định sẽ lợi dụng chuyện này để thao túng thế gia, nhưng có lẽ muội và nhà mẹ đẻ của muội có thể thoát nạn đấy.”

Hạ Bích Dao cười lạnh một tiếng: “Nó có giúp Hạ gia hay không thì cũng chưa chắc.”

Tẩu ta cũng nghe nói chuyện Nhị công tử Hạ gia đã bị lưu đày vì tấn công Hạ Trầm Yên. Tẩu ta nói: “Răng trên răng dưới còn thỉnh thoảng va vào nhau mà, huống chi là huynh muội? Mà đệ đệ nhà mẹ đẻ của muội cũng quá bốc đồng rồi đó, chuyện như vậy……”

Thấy sắc mặt của Hạ Bích Dao trở nên khó coi, tẩu ta không nói nữa.

Một lúc sau, Hạ Bích Dao mới lẩm bẩm nói: “Nó cũng quá coi rẻ người thân rồi, năm đó chẳng qua nhà ta chỉ gi3t chết một đứa nha hoàn của nó mà thôi.”

Mọi người xung quanh đều đang nghị luận khiến tẩu ta không có nghe rõ: “…… Muội vừa nói gì vậy?”

“Không có gì.” Hạ Bích Dao mơ hồ liếc Hạ Trầm Yên một cái, sau đó thu hồi tầm mắt.

***

Trong lúc ăn cơm Lục Thanh Huyền không hề phát ra tiếng động, dáng vẻ yên tĩnh ngồi bên cạnh Hạ Trầm Yên nom như một đôi tình nhân.

Đại công tử Hạ gia nhìn Đế phi ngồi ở phía trên hồi lâu, hắn gọi người hầu thân cận tới dặn dò: “Đại cô nương hành sự lỗ m ãng, ngươi đi nói với muội ấy đừng làm ra chuyện xấu gì đối với Nhàn phi nương nương.” Người hầu đáp vâng, hắn tìm một cơ hội rồi lặng lẽ đi truyền lời.

Đại công tử Hạ gia lại nhìn Hạ Trầm Yên thêm lần nữa, một lát sau hắn mới dời tầm mắt sang chỗ khác.

Ánh nến đang cháy phản chiếu trên ngón tay Lục Thanh Huyền. Chàng cầm đũa muốn gắp thức ăn cho Hạ Trầm Yên. Dừng một lát, chàng lại rút tay về.

Bỗng Hạ Trầm Yên đẩy một dĩa vịt quay lại đây. Gió đêm thổi qua, vẻ mặt của nàng lạnh nhạt như thường, thoạt nhìn không để ý tới chàng nhiều lắm, nhưng đó chính là món ăn yêu thích của chàng. Lục Thanh Huyền chầm chậm ăn xong dĩa vịt quay mà nàng đẩy qua.

Lúc yến tiệc sắp kết thúc, Lục Thanh Huyền nói: “Trẫm không biết giữa việc bị tước đoạt mạng sống và bị tước đoạt tự do, cái nào sẽ thống khổ hơn.”

Hạ Trầm Yên nhận ra chàng đang nói chuyện với nàng, nàng nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Thần thiếp cảm thấy việc bị tước đoạt mạng sống sẽ đau khổ hơn.”

“Vì sao?” Lục Thanh Huyền hỏi. Giọng chàng vẫn rõ ràng và bình tĩnh như trước đây.

Trong lòng Hạ Trầm Yên thầm nghĩ, phải chăng chàng đang khổ sở vì chuyện bị Khang vương phản bội? Nghe nói chàng không giết Khang vương mà chỉ sai người tống hắn vào ngục.

Nàng đè nén suy đoán của mình, nói: “Bởi vì trong bất cứ tình huống nào, chỉ cần còn sống thì sẽ còn hy vọng.”

Khi gió xuân buổi đêm thổi qua, trong lòng Lục Thanh Huyền dâng lên một cảm giác khác lạ. Chàng nghiêm túc nhìn Hạ Trầm Yên, muốn nhìn thấu tâm hồn của nàng sâu sắc hơn nhưng lại thấy nàng vẫn đang bình tĩnh uống một chén rượu hoa hồng hảo hạng. Ánh trăng như thơ mà gương mặt nàng đẹp như tranh vẽ.

Lục Thanh Huyền nói: “Nhưng trong cuộc sống mất đi tự do sẽ rất đau khổ, còn cái chết dường như là kết thúc mọi thứ.”

Hạ Trầm Yên mỉm cười. Nàng nói: “Rõ ràng trong lòng Bệ hạ không nghĩ như thế.”

Lục Thanh Huyền dừng một chút rồi nói: “Đúng vậy, quả thật trẫm không nghĩ như thế.” Chàng cũng sẽ chọn chấp nhận mọi đau thương, dù chỉ là vì một tia sáng mờ nhạt giữa bầu trời.

***

Sau khi yến tiệc kết thúc, đại tổng quản nhận ra tâm trạng của Lục Thanh Huyền đã chuyển biến tốt hơn.

Tâm trạng của chàng có tốt hay không thật ra cũng không có nhiều khác biệt trong phong thái. Nhưng nếu tâm trạng của chàng không tốt thì sẽ ít khi ra lệnh cho bọn họ. Ví như, sau khi thẩm vấn Khang vương đại tổng quản chỉ nhận được một mệnh lệnh —— Đó là cử người đến hỏi Nhàn phi có muốn ăn tối cùng nhau không.

Lúc này, Lục Thanh Huyền trở về ngự doanh, hỏi: “Hôm nay có tặng cho Nhàn phi món quà gì không?”

Đại tổng quản lập tức nhận ra Nhàn phi nương nương là người đã an ủi Bệ hạ. Hắn cảm thấy Nhàn phi nương nương cực kỳ lợi hại —— Vì trong yến tiệc, hình như người không nói nhiều lắm.

Đại tổng quản đáp: “Vâng, hôm nay nô tài đã gửi hai tấm gấm Thục đến.”

Lục Thanh Huyền gật đầu, không hỏi nữa.

Trong hai ngày tiếp theo, cuộc săn bắn vẫn không diễn ra. Hạ Trầm Yên nhàn rỗi đến buồn chán nên nàng dẫn các cung nữ ra ngoài ngắm hoa. Phong cảnh ở khu săn bắn rất đẹp, có những ngọn đồi xanh um cao ngất và hùng vĩ mà hoàng cung không thể sánh được.

Khi đi ngang qua một rừng đào, cung nữ mừng rỡ nói: “Nương nương, hoa đào đã nở rồi hay là chúng ta hái vài nhánh cắm bình đi ạ.”

Hạ Trầm Yên ngẩng đầu nhìn cây đào, gật đầu đồng ý: “Vậy ngươi làm đi, cẩn thận một chút đừng để bị ngã.”

Cung nữ đáp vâng rồi đi hái vài nhánh đào, Hạ Trầm Yên cũng ngắt một nhánh đẹp nhất cầm trên tay thưởng thức. Cùng lúc đó, Hạ Bích Dao dẫn theo nha hoàn của nàng ta từ xa đi tới. Bọn họ cũng chú ý tới rừng đào này đang nở rộ.

Nha hoàn nói: “Nhị phu nhân, phía trước là Nhàn phi nương nương.”

Hạ Bích Dao híp mắt lại. Nàng ta nhớ đến lời cảnh cáo của Đại công tử Hạ gia vào hôm qua.

Hạ Bích Dao nói: “Đi xem xung quanh có người nào không?”

Nha hoàn đi xung quanh kiểm tra rồi trở về bẩm báo: “Thưa Nhị phu nhân, đường nơi này không dễ đi, chỉ có hai nhóm Vũ Lâm quân đi tuần tra canh gác mà thôi.”

Hạ Bích Dao gật đầu, chậm rãi đi về phía Hạ Trầm Yên.

Hạ Trầm Yên thôi ngắm hoa, nàng nhìn Hạ Bích Dao một lát và gọi: “Biểu tỷ.”

Hạ Bích Dao cười lạnh, “Có phải do tên của ngươi không? Vì nó nên đại ca mới luôn thiên vị ngươi.”

Trong tên của thế hệ nam tử Hạ gia đều có một chữ “Trầm”, có nghĩa là “Hoài Kim ôm ngọc, phong hòa tẫn khởi [1]”, dòng dõi con cháu theo thứ tự từ lớn đến bé được gọi là Trầm Hoài, Trầm Cẩn, Trầm Ngô, Trầm Du, Trầm Phong……

[1] Có đức hạnh cao quý như ngọc, khi rơi vào cảnh bần cùng cũng không để người khác xem thường.

Nữ tử không có tư cách được đặt tên như thế, nhưng phụ thân của Hạ Trầm Yên lại cho rằng giữa nam và nữ không có sự khác biệt nên sau khi sinh ra nàng, ông ấy luôn luôn gọi nàng là “Trầm Yên”.

Đại gia đình quý tộc đang hưng thịnh khó tránh khỏi có một vài đứa trẻ lập dị và nổi loạn, phụ thân của Hạ Trầm Yên có sức khỏe không tốt nên trưởng bối trong nhà cũng không can thiệp nhiều, vì thế tên của Hạ Trầm Yên được quyết định đặt như vậy.

Hạ Trầm Yên nhìn Hạ Bích Dao, nói: “Không phải. Chẳng qua là bởi vì ta thân thiết với đại ca hơn, cũng giống như tỷ thân thiết với nhị ca hơn.”

Hạ Bích Dao: “Ngươi còn có mặt mũi gọi nhị ca sao.”

“Hắn không phải ca ca ruột của ta.”

Hạ Bích Dao cười lạnh một tiếng, “Ta còn nhớ khi còn bé, cha ta nói ngươi là bảo bối được Hạ gia nuôi lớn, là bình sứ quý giá, là viên ngọc đẹp nhất trên vương miện. Không ngờ chiếc bình sứ này còn biết làm đứt tay người khác, mèo trong nhà nuôi lớn cũng sẽ cắn người thân, bất ngờ thật đấy.”

Hạ Trầm Yên bình tĩnh nhìn nàng ta một lúc, “Chẳng lẽ tỷ không phải là một cái bình sứ, là một con mèo trong nhà được nuôi lớn hay sao? Hay nói cách khác, tỷ chỉ thích sống một cuộc sống của bình sứ và mèo hả?”

***

Lục Thanh Huyền ôm mèo trắng đi ra khỏi lều của Khang vương. Mùi hương nồng nặc trên người mèo trắng đã biến mất, có lẽ là do hai ngày nay nó bị tắm rửa rất nhiều lần, nó gục đầu xuống, nằm trong lòng chàng mơ màng ngủ.

Chàng nhìn thấy một rừng đào nở hoa rất đẹp, vô cùng rạng rỡ như tiếng reo của mùa xuân. Ánh mắt chàng dừng trên cây đào hồi lâu, sau đó chàng bắt gặp một góc váy ẩn sau cây đào. Đó là Vân Quang Sa, loại vải yêu thích của nàng.

Lục Thanh Huyền chầm chậm đi tới.

Chàng nhìn thấy bóng cây lốm đốm ánh vào người nàng, sống lưng nàng thẳng tắp, giọng nói trong trẻo lạnh lùng, hình như nàng đang nói chuyện với ai đó.

Lục Thanh Huyền dừng bước, xung quanh rất yên tĩnh, đám người hầu đi theo chàng cũng dừng lại.

Hạ Trầm Yên nói: “Ta nghe nói rằng công công [2] của tỷ đã qua đời. Để tiếp tục duy trì cuộc sống xa hoa của ông ta sau khi mất, Lý gia đã đem nha hoàn và thê thiếp tuẫn táng [3]. Sau khi được trượng phu thuyết phục, tỷ vì thể hiện lòng hiếu thảo của mình mà đã thực sự lấy của hồi môn ra thu mua nha hoàn để tuẫn táng theo công công của tỷ.”

[2] Công công: cha chồng.

[3] Tuẫn táng: các phi tần, cung nữ sẽ bị chôn sống theo Hoàng đế đã qua đời. Mục đích của hủ tục này là để người đã chết dù qua thế giới bên kia vẫn có kẻ hầu người hạ như lúc sinh thời. Hủ tục này hầu như chỉ có trong cung.

Hạ Bích Dao ngạo nghễ nói: “Chỉ là mua một ít nô bộc mà thôi, này thì chả là gì so với của hồi môn của ta cả.”

Hạ Trầm Yên cười lạnh. Nàng không phản bác nửa câu nói của nàng ta mà chỉ nhàn nhạt nói: “Thật đáng tiếc, luật thuế mới đã bắt đầu thi hành rồi, có một thì sẽ có hai, chỉ e là của hồi môn của tỷ sẽ sớm phải tiêu tan.”

Sắc mặt Hạ Bích Dao tái mét: “Ngươi đang nói bậy bạ gì đó!”

“Sao nào? Bị ta nói trúng rồi phải không? Trượng phu của tỷ dù có tiền cũng sẽ dùng của hồi môn của tỷ trước, giống như việc mua nha hoàn vậy.”

Sắc mặt Hạ Bích Dao dần dần trở nên trắng bợt, Hạ Trầm Yên đã nói trúng chuyện mà nàng ta lo lắng nhất. Hạ Trầm Yên này, tại sao mỗi lần đoán điểm yếu của một người, nàng ta lại đoán chuẩn đến như vậy?

***

Lục Thanh Huyền trầm tư, hóa ra hai người đang tranh cãi. Hóa ra nàng cũng sẽ tranh cãi với người khác. Nghĩ vậy, Lục Thanh Huyền không nhịn được mỉm cười.

Đại tổng quản nghe thấy tiếng cười của chàng, hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy chàng đang không ngừng vuốt v e con mèo. Gió xuân thổi qua, khóe môi Lục Thanh Huyền nhếch lên, ánh mắt vẫn luôn dừng ở trên người nàng.

Hai người còn đang cãi nhau, nhưng giọng nói của Hạ Bích Dao đã dần trầm xuống, trông nàng ta như muốn rời đi nhưng lại không cam lòng bị nhục nhã như vậy.

Lục Thanh Huyền hỏi: “Đây là phụ nhân của nhà nào?”

Đại tổng quản xác định một lát rồi nói: “Chắc là thê tử của Điển khách [4] ạ, là Tam phẩm mệnh phu nhân Hạ thị.”

[4] Điển khách: là người lo tiếp khách. Đây một chức vị quan trọng trong một Thiền viện, còn được gọi là Tri khách hoặc Điển tân.

Tiếng nói chuyện của hai người khiến Hạ Trầm Yên chú ý, Lục Thanh Huyền ôm mèo, từ bên ngoài cây đào đi vào. Ánh mắt của Hạ Trầm Yên rơi vào con mèo trong tay chàng.

Đại tổng quản ho khan một tiếng, cố ý nói: “Bệ hạ giá lâm!”

Mí mắt Hạ Bích Dao co giật, nàng ta liền quỳ xuống hành lễ. Từ khóe mắt, nàng ta thấy Hạ Trầm Yên không quỳ xuống. Khiến nàng ta không khỏi nghĩ tới lời đồn mấy hôm nay nghe được, tim nàng ta đập như trống đánh.

Lục Thanh Huyền cụp mắt nhìn nàng ra, không để nàng ta đứng dậy mà chỉ hỏi: “Lúc nãy ngươi và Nhàn phi đã trò chuyện những gì?”

Vậy là chàng không nghe thấy rồi!

Hạ Bích Dao cố nén sự vui mừng, nói: “Thần phụ đang ôn chuyện xưa với Nhàn phi nương nương.”

Hạ Bích Dao biết Hạ Trầm Yên sẽ không bao giờ tố cáo nàng ta. Bởi vì nàng rất kiêu ngạo, lúc ở Hạ gia đã như thế, mỗi lần nàng nhìn huynh đệ tỷ muội bọn họ, Hạ Bích Dao thường cảm thấy nàng đang nhìn những con kiến ​​mặc áo gấm.

Lục Thanh Huyền từ tốn hỏi: “Ngươi đang ôn chuyện cũ gì mà còn đề cập đến việc chôn cất và của hồi môn vậy? Ngay cả lúc Tiên đế mất cũng không hề có ai tuẫn táng theo. Thậm chí trẫm còn không biết, phụ thân của Điển khách mất còn muốn những thê thiếp và nha hoàn xinh đẹp chôn chung với ông ta đấy.”

Sống lưng Hạ Bích Dao lạnh toát.

“Thần phụ và Nhàn phi nương nương lớn lên cùng nhau, từ nhỏ đã hay nói đùa như vậy……”

Lục Thanh Huyền vừa vuốt lông mèo vừa nói: “Ngươi xem trẫm là thằng ngốc hả?”

Trong lòng Hạ Bích Dao “Lộp bộp” một tiếng, tim nàng ta đập vô cùng gấp gáp, nàng ta đang định tìm cách chuộc lỗi thì nghe thấy Lục Thanh Huyền lại từ tốn lên tiếng lần nữa.

“Ngươi nói chuyện không nể nang Nhàn phi là vì ngươi không hiểu lễ nghĩa, Lý gia cho người tuẫn táng là nhà vô đức, không có ích lợi gì cho dân. Điển khách sẽ thay thế người khác, còn có con của ngươi sau này không cần ra làm quan nữa.”

Đột nhiên, Hạ Bích Dao cảm thấy trong lòng như bị một tảng đá nặng nề nện xuống. Nàng ta vừa lo lắng vừa bực bội, nhưng không dám đắc tội với vị vua được cho là cứng rắn này. Nàng ta bị nhóm thái giám đưa đi, không khỏi quay đầu nhìn lại. Và thấy dưới gốc hoa đào, hai người đã quay đầu nhìn nhau.

***

Lục Thanh Huyền ôm mèo nhìn nàng.

“Sao ngài cứ nhìn thần thiếp hoài thế?” Hạ Trầm Yên hỏi.

“Trẫm thấy nàng rất xinh đẹp.” Lục Thanh Huyền nói, “Đẹp như con mèo này vậy.”

Ánh mắt của Hạ Trầm Yên từ từ chuyển sang con mèo. Mặt trời chiếu rọi xuống, nó nằm lười biếng trong lòng Lục Thanh Huyền. Bàn tay thon dài và sạch sẽ dừng lại sau cổ nó, nhẹ nhàng vuốt v e bộ lông của nó.

“Bệ hạ thật nhân từ.” Hạ Trầm Yên nói, “Đây là con mèo lúc trước Khang vương tặng cho ngài sao?”

“Đúng vậy”

Hạ Trầm Yên khẽ mỉm cười.

Động tác vỗ về mèo trắng của Lục Thanh Huyền khựng lại. Chàng nhìn mặt nàng, nhẹ nhàng nói: “Sao nàng tức giận rồi?”

Khi chàng nói chuyện có một chút dịu dàng hơn so với cuộc đối thoại với Hạ Bích Dao mà chính chàng cũng không nhận ra. Sự dịu dàng này đến từ đâu đây? Có phải là do dĩa vịt quay mà nàng đã đẩy qua không?

“Thần thiếp không có tức giận.”

“Thật sao?” Ánh mắt chàng dừng trên mặt nàng, nhìn không sót một chút biểu tình nào.

“Đương nhiên là thật.” Hạ Trầm Yên khẽ nâng cằm, nghiêng mặt sang một bên.

Lục Thanh Huyền cười một tiếng thật khẽ làm Hạ Trầm Yên quay mặt lại khi nghe thấy tiếng cười này. Lục Thanh Huyền nhìn nàng cười cười. Nhìn thấy nụ cười trên mặt chàng, nàng không khỏi nhướng mày, sau đó nàng ném nhánh hoa trong tay về phía chàng.

Lục Thanh Huyền vươn tay bắt lấy nhánh hoa. Mùi thơm của hoa đào tràn ngập nơi đầu mũi, cành đào dường như còn mang theo hơi ấm của nàng. Chàng không khỏi nhắm mắt lại cảm nhận, cảm giác như trái tim mình bị một con nai đâm vào.

Đến khi mở mắt ra, chàng thấy nàng đã quay lưng bỏ đi. Dáng đi của nàng đoan trang và tao nhã, làn váy lộng lẫy bị gió thổi nhẹ. Lục Thanh Huyền sửng sốt một chút, sau đó đi theo nàng. Một tay chàng ôm con mèo, tay còn lại cầm nhánh hoa.

Các thái giám và cung nữ muốn đi theo nhưng bị đại tổng quản ngăn lại.

“Đồ ngốc!” Đại tổng quản nhỏ giọng nói, “Chú ý một chút, chờ ở đây đi!” Các thái giám và cung nữ đều dừng lại, vâng vâng dạ dạ nói nên làm vậy.

Lục Thanh Huyền có dáng người cao ráo, hơn nữa chàng đã học cưỡi ngựa và bắn cung vì thế chàng dễ dàng theo kịp tốc độ của nàng. Bước chân của Hạ Trầm Yên không vì vậy mà dừng lại.

Phía trước có một cây liễu vừa mới đâm chồi, Lục Thanh Huyền lo lắng nàng sẽ bị đụng vào thân cây. Chàng không biết tại sao mình lại đột nhiên có những lo lắng không thể giải thích được và phi logic như vậy, như thể chàng đang cố gắng thuyết phục chính mình.

Chàng vươn tay nắm lấy ống tay áo nàng, gió xuân dịu dàng thoảng qua, Hạ Trầm Yên cảm nhận ống tay áo của mình bị người ta kéo lại. Nàng dừng lại liếc nhìn ngón tay của chàng, mặt không chút thay đổi nói: “Bệ hạ xin tự trọng.”

Lục Thanh Huyền bắt gặp ánh mắt của nàng, dưới câu nói “Tự trọng” của nàng, chàng bỗng nhiên cảm thấy đầu ngón tay đang nắm ống tay áo của mình nóng ran. Đó là một trải nghiệm chưa từng có, cứ như chàng thật sự chính là một kẻ đăng đồ tử [5].

[5] Đăng đồ tử: ám chỉ một kẻ d@m tặc, háo sắc hay còn gọi là yêu râu xanh.

Chàng từ từ rút tay lại và gọi nàng lần nữa.

“Nhàn phi.”

Chàng nhìn nàng dịu dàng hỏi, “Sao nàng lại tức giận? Có phải là vì con mèo của trẫm không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.