Thẩm Bạch Cảnh nhìn Dung Hoa đỏ rần cả tai, liền biết y chỉ mạnh miệng mà thôi, vậy mà hắn lại phát hiện, ngày thường thanh quý xa cách Dung Hoa công tử lại có một góc nũng nịu như thế, khiến hắn muốn đè y trên giường "yêu thương" một lúc.
Sợ trêu quá y sẽ giận, Thẩm Bạch Cảnh cũng kiềm chế lại, mấy chuyện này về sau vẫn còn cơ hội.
Người trong phủ biết gió chiều nào theo chiều ấy, trước bữa tối, Ngụy quản gia tự mình mang sổ sách đã được sắp xếp lại của vương phủ đến chính viện.
"Mời chính quân xem qua."
Dung Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Bạch Cảnh, thấy ánh mắt của đối phương hơi do dự, chỉ nhận lấy rồi để sang một bên: "Đã biết."
Ngụy quản gia đi ra ngoài, Dung Hoa mới mở miệng nói, "Nếu Vương gia không thích ta quản, ta không xem là được."
Nói xong thì đẩy hết sổ sách sang.
Thất vọng không? Hẳn là có, Thẩm Bạch Cảnh không tin y, thật ra y không để ý những chuyện nhỏ này, thứ y muốn nhưng lại không có được, vàng bạc châu báu có là gì.
"Nói gì đấy." Thẩm Bạch Cảnh hiểu ra sự do dự của mình làm Dung Hoa hiểu lầm, đi đến cạnh Dung Hoa, "Ta chỉ cảm thấy, bằng tài năng của Dung Hoa, đúng là dùng dao giết trâu mà mổ gà."
"Sau này vương phủ phải làm phiền chính quân." Thẩm Bạch Cảnh dịu dàng dỗ.
Dung Hoa biết mình hiểu lầm nên không nỡ giận dỗi nữa, hai người yên tĩnh dùng bữa tối.
Từ khi sáng thỉnh an Đào Chu đã luôn nghi ngờ, cuối cùng quyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-tai-ha/211763/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.