Quả nhiên, tiểu tư bên người Tiêu Vãn chạy đến chỗ Thẩm Bạch Cảnh khóc lóc kể lể.
"Vương gia, không biết Tiêu trắc quân nói gì làm chính quân giận, chính quân giận dữ phạt Tiêu trắc quân quỳ ở nơi đầu gió hai canh giờ, Vương gia, xin ngài cứu trắc quân của bọn ta, Vương gia." Tiểu tư than thở khóc lóc, y như là chủ của hắn chịu uất ức dữ lắm.
"Dung Hoa đâu?" Thẩm Bạch Cảnh đứng dậy lo lắng hỏi.
Tiểu tư kia sửng sốt, không ngờ Thẩm Bạch Cảnh sẽ hỏi Dung Hoa trước, "Nô tài... Không biết."
"Gì đây, Vương gia tìm ta à?" Dung Hoa cười cười, khoan thai đi tới.
"Ngươi không sao là được rồi, ta lo ngươi đứng hứng gió lâu quá sẽ nhiễm phong hàn." Thẩm Bạch Cảnh cười nói, kéo tay Dung Hoa, thấy không lạnh thì mới yên tâm.
"Vương gia, trắc quân..." Tiểu tư không cam lòng chen vào nói.
"Nếu mạo phạm chính quân, đúng là nên bị phạt, phạt cảnh cáo đi." Thẩm Bạch Cảnh bình tĩnh nói.
Tiêu Vãn cố ý quỳ nơi đầu gió vì muốn Thẩm Bạch Cảnh đau lòng, lấy được chút bênh vực, không ngờ là quỳ một phát hai canh giờ thật, Thẩm Bạch Cảnh cũng chẳng lại đây nhìn một cái, thậm chí còn chẳng làm gì Dung Hoa.
"Trắc quân..." Tiểu tư cẩn thận đỡ Tiêu Vãn lên, quỳ lâu nên chân hắn cứng đờ ra.
Tiêu Vãn cắn răng, chưa bao giờ y bị đối xử như thế, trước giờ, dù Thẩm Bạch Cảnh biết đây là thủ đoạn nhỏ để tranh sủng nhưng hắn cũng vui vẻ phối hợp, đàn ông nào chẳng thích được người khác tìm cách lấy lòng?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-tai-ha/1198291/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.