"Ý Đoan Vương là, hai tên tiểu quan không biết từ đâu ra kia có thể so với Lục hoàng tử con vợ cả ư?" Thẩm Bạch Cảnh nhướng mày, "Xem ra vừa rồi không nên cho hai người kia đi xuống, mà phải thẳng tay đánh chết."
"Ha ha ha, Dập vương nói đùa, nếu không thích vậy bản vương mang về tự mình hưởng thụ là được, cớ gì lại không thương hoa tiếc ngọc như thế." Dung Viễn nghe xong thì cắn răng, hắn hận nhất là thân phận con dòng chính của Dung Hoa, tự dưng lại giúp y tôn quý hơn hắn rất nhiều, nhưng hắn không ngốc, cũng thấy được Thẩm Bạch Cảnh đang bảo vệ Dung Hoa, tuy khó hiểu nhưng hắn vẫn phải kiêng dè, Dung Hoa không đáng lo, nhưng Thẩm Bạch Cảnh nắm trọng binh trong tay, hắn không thể đắc tội.
"Đoan Vương biết thương hoa tiếc ngọc như thế, không biết có phải người được Đoan Vương yêu thương trong phủ đều là cái dạng này hay không." Đúng là Thẩm Bạch Cảnh phong lưu thật, cũng thích chơi một ít thứ mới lạ, nhưng hắn có chừng mực, tuyệt đối sẽ không giống như Dung Viễn chỉ biết hành hạ người bên gối.
Dung Viễn cúi đầu uống rượu, không hé răng.
Chẳng mấy chốc tiệc đã tàn, Dung Lễ cố ý tiễn người ra cửa, kiên nhẫn giải thích một phen, lại còn tặng quà mới chịu thả cho đi.
Trong xe ngựa, Thẩm Bạch Cảnh nhéo nhéo tay Dung Hoa, "Ta thật sự không biết sẽ có chuyện như thế, nếu biết thì đã không tới."
"Vậy...... Ngươi suy nghĩ lại một chút, sao Đoan Vương lại cố tình nhét hai thiếu niên kia cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-tai-ha/1198279/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.