Vân Thiển nheo mắt lại, nhìn người trong bức họa, tựa như đang nhớ lại cái gì, ánh mắt cũng trở nên mê ly, mang theo một ít si mê. Ít nhất, trong mắt người ngoài là thấy như vậy.
Kỳ thật biểu tình bên ngoài của nàng mê hoặc mọi người của thế giới này, ai cũng không biết, nàng là người đã chết một lần
Mà dưới nữ tử vẽ ra dưới ngòi bút nàng ở trước mắt đúng là bộ dáng chân chính của nàng ở cái thế giới kia, mà cây cầm trong dùng để thay thế vũ khí chí mệnh ở hiện đại. Không phải nàng quá mức tự luyến mới bức tranh về bản thân kiếp trước, đây chẳng qua là một loại hoài niệm ký thác! Cho dù biết tại cái thế giới kia, những gì mình trải qua cũng không có tốt như hiện tại, nhưng đây thủy chung là những gì nàng đã trải qua ở kiếp trước.
Có vài thứ, mặc kệ là tốt hay là xấu, đã qua, đã mất đi, bất kể người nào đều hoài niệm. Tựa như là một người, mặc kệ là tốt hay là xấu, đã gặp gỡ, có chuyện đã trải qua, ngươi đều sẽ nhớ rõ hắn.
Nhưng nàng lúc này lại quên mất, nơi nàng đứng là Nhã Các, Thánh Hoàng người đang nhìn nàng.
Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân lúc nào cũng có người chú ý đến nhất cử nhất động của nàng, cử động này của nàng giống như bức họa của người yêu.
(làm thần tượng như chị đúng là khổ thiệt)
Cô Độc Úy chưa từng thấy Vân Thiển như vậy, giống như cả người đều bị kia nữ tử trong tranh hút đi linh hồn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-sung-than/172843/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.