Bốn phía bùng nổ ra một trận hoan hô mãnh liệt!
“Thiển nhi, tên pháp của ngươi học khi nào?” Cô Độc Úy mở to hai mắt hỏi Vân Thiển đã buông cung tiễn!
“Ta không phải đã nói không được kêu ta Thiển nhi sao?” Tiểu Vân Thiển nhẹ trừng mắt nhìn vẻ mặt đang cười lấy lòng của Cô Độc Úy.
“Tiểu Vân Thiển !” Phía sau, thanh âm hoàng đế vang lên.
“Dạ!”
“Nói nói một chút coi ngươi nghĩ muốn cái gì!” Vân Thiển một mũi tên bắn thành công, làm cho hoàng đế cười đến càng vui vẻ, dường như lúc này tiểu Vân Thiển nói cái gì chính là cái đó!
Nhân nhi nho nhỏ tiến về phía trước hai bước, hướng về phía hoàng đế hành khởi đại lễ. Hoàng đế thấy vậy, vừa lòng gật gật đầu.
“Hồi Hoàng Thượng, Vân Thiển xin hoàng thượng một ân huệ!” Tuổi còn nhỏ xíu như thế nào nói chuyện già dặn như thế, một cái tiểu hài tử làm thế nào hiểu được ân huệ? Lập tức, ánh mắt mọi người đều đặt trên Vân Phi ở phía sau hoàng đế.
Tuy nói Vân Thiển là con hắn, nhưng là, loại chuyện này thật đúng là không phải hắn dạy, ôn khuôn mặt nhu tươi cười của Vân Phi lập tức có chút lúng túng.
Hoàng đế nghe thế tiểu thí hài thâm trầm như vậy, không khỏi sửng sốt, mím môi cười hỏi, “Nói nói xem, ngươi là muốn ân huệ cho người nào?” Không riêng gì hoàng đế tò mò, những người khác đều thập phần hiếu kỳ đem ánh mắt đặt ở trên người Tiểu Vân Thiển .
Chỉ thấy Tiểu Vân Thiển cười tủm tỉm đứng dậy, hoàng đế cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-sung-than/172833/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.