Thánh Hoàng Triều.
Trận đại tuyết từ đầu đông tới nay mới ngừng, phóng mắt nhìn lại, khắp núi đồi là một mảnh mờ mịt trắng xóa, trên cây tùng bách cao lớn kết băng thật dày. Gió lạnh băng hàn tận xương vu vu thổi tới, như tiếng quỷ khóc!
Trước mắt một mảnh mê mê mang mang, cảnh vật phía trước dùng mắt thường cơ hồ xem không thấy.
Từng tảng tuyết lớn che phủ trên mặt đất, đồng thời cũng xâm chiếm nóc nhà, ngọn cây để trở thành lãnh thổ của mình.
Mùa Đông —— biểu tượng của thánh khiết.
Nhưng cũng lạnh đến thấu xương!
(gốc: thứ cốt như sương – ý giống rét đến cắt da cắt thịt)
Trên mặt đất ngay cả một sinh vật hoạt động cũng không có, trong gió lạnh tĩnh mịch (gốc: trầm mịch)! Trong cái ngày rét lạnh này, ở vùng đất đã đông cứng lại ẩn ẩn xa xa truyền đến thanh âm những hài tử nhỏ giọng nói chuyện.
Cảnh tượng vừa chuyển, liếc mắt một cái nhìn lại là một phiến trắng xóa, cư nhiên, tại vùng tuyết rơi mịt mờ này, lại hiện ra ánh sáng kim bích huy hoàng (nguy nga lộng lẫy)!
Nơi này có điện phủ kim bích huy hoàng, cũng có đình đài lầu các tinh xảo đặc sắc, mỗi cửa đều có trọng binh canh gác, trời lạnh như thế, thân thể vẫn như cũ có thể đứng thẳng bất động như trước, nếu không phải ở đó còn có thể thấy kia lông mi hơi hơi run rẩy vài cái, mọi người còn tưởng rằng những người này đều đã chết.
Trên đài giới mấy trăm thước đều tích đầy băng, ở nắng sớm hạ, hiện ra khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-sung-than/172830/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.