Ba ngày sau... Vẫn Thiển vẫn một thân bạch y như cũ và trên mặt thì có thêm mặt nạ, mặt nạ này giống như cái mặt nạ trước như đúc, tuy nói rằng nàng không cần mang mặt nạ cứng ngắt này nữa, nhưng dung nhan lại quá mức dọa người nên không thể không che đậy nó lại. Cô Độc Úy đứng bên cạnh Vân Thiển, bỏ đi một thân hoàng y, cả người như có một sắc thái khác, sắc mặt cũng không tái nhợt vô sắc như ba ngày trước, nếu không phải nhẹ nhàng ho khan khi gặp gió thì cũng không ai có thể nhìn ra người này một thân bệnh tật quấn thân. Ngoài hai người bọn họ còn có vài bóng dáng xuất sắc khác, tứ tướng sau khi bỏ đi một thân quan phục, mặc thường phục đứng phía sau Cô Độc Úy, còn Doanh Doanh, Thanh Y và Thấm Lan đứng phía sau Vân Thiển. Đoàn người tổng cộng có chín người, nhân số cũng không coi là quá nhiều. Thái y trong cung căn bản không thể chữa được trọng thương như vậy, cho nên giờ phút này bọn họ phải chậm rãi đi về hướng Lô quốc tìm kiếm thần y thường vân du không ở một chỗ cố định, mời hắn giúp đỡ chữa trị trọng thương cho Cô Độc Úy. Vị thần y trong truyền thuyết này, không ai biết hắn đến từ nơi nào, càng không ai biết hắn là người của nước nào, chỉ biết hiện nay hắn đang vân du theo phương hướng đến Lô quốc, về phần vị trí cụ thể thì cũng không ai biết Bọn họ muốn tìm kiếm vị thần y như thần long thấy đầu không thấy đuôi này chỉ sợ là một hành trình vô cùng khó khăn. Dù sao thì hoàng đế một nước cùng các đại tướng lĩnh đều tụ tập nơi này, ngay cả quốc đô cũng không trở về mà trực tiếp từ biên cảnh đi ra ngoài thì làm sao gọi là sự kiện nhỏ được. Tuyết rơi đến hôm nay đã dừng lại. “Thiển nhi, kỳ thật nàng không cần làm như thế, thương thế của ta chỉ cần điều dưỡng một thời gian sẽ tốt lên thôi, trong cung còn có thái y...” Cô Độc Úy bất đắt dĩ ngồi trong cỗ xe ngựa to chậm chạp đi đến trước, thời dài nói lời thấm thía. (nhamy111: do Úy ca và Thiển tỷ đã là "của nhau" rồi và Úy ca cũng biết thân phận của Thiển tỷ, nên ta đổi các xưng hô của hai người nhé... Mọi người thấy không phù hợp thì cho ý kiến nha) Giờ phút này sắc mặt Cô Độc Úy nếu nhìn kỹ vẫn nhìn ra tia nhợt nhạt, Vân Thiển vô cùng lo lắng, hắn bị thương thành như vậy, nàng làm sao có thể an tâm để hắn trở về nước như vậy “Lão thái y trong cung thần không tin được, Hoàng thượng vẫn nên ngoan ngoãn đi tìm thần y kia với thần...” Vân Thiển phong đạm nói “Cũng được, nhân dịp này xem như đang cùng Thiển nhi du sơn ngoạn thủy vậy! Hoàn thành giấc mộng tiêu dao giang hồ của Thiển nhi!” Nhớ tới chính mình từ khi ngồi lên vị trí hoàng đế kia liền không có chiếu cố nhiều đến Vân Thiển nên trong lòng hắn cũng có chút thẹn. Thấy Cô Độc Úy bày ra bộ dạng kia, trong lòng Vân Thiển cũng không đành, dời thân hình qua ngồi gần hắn một ít. Trong chín người, người đánh xe ngựa chính là Thanh Y, có lẽ do trình độ kỹ thuật đánh xe của hắn không tệ nên Vân Thiển mới có thể chọn hắn làm xa phu, nhưng chỉ là một câu nói của Vân Thiển thiếu chút nữa làm Thanh Y tức giận hộc máu. Vân Thiển nói Thanh Y có phong phạm xa phu, cho nên dọc đường đi này Thanh Y phải kiêm chức xa phu vậy!!! Còn những vị khác giả làm hộ vệ, mỗi người cưỡi một con ngựa theo sát phía sau xe ngựa, mà Thấm Lan cùng Doanh Doanh tự nhiên giả dạng thành thân phận nha hoàn, nhưng có lẽ vì dung nhan tuyệt thế của Thấm Lan nên nàng bị bắt phải đeo sa mạng trên mặt. Nhìn bọn họ như một gia đình đại phú đại quý, nên một đường đi tới, mỗi nơi bọn họ đi qua đều bị nhóm dân chúng nghị luận sau lưng. Qua biên cảnh, bọn họ chính thức vào lãnh thổ Lô quốc. Nói đến cũng kỳ quái, bọn họ mới vừa cùng Lô quốc, Thuật quốc đánh xong một trận đại chiến, nay bọn họ lại nhàn nhã bước vào lãnh thổ địch quốc, nhưng lại là đi tìm thần y. “Thiển nhi, lại đây...” Mấy ngày nay Cô Độc Úy lợi dụng nguyên nhân thân thể suy yếu nên luôn chiếm tiện nghi của Vân Thiển, lúc này lại đang bắt đầu hướng về phía Vân Thiển ngoắc ngoắc. Hắn cứ như vậy dựa vào vách xe, thật giống như người ngủ gà ngủ gật, cho dù thời điểm hắn bị trọng thương nhưng khí phách vương giả kia vẫn làm cho người ta không dám khinh thường như cũ. Vân Thiển “ngoan ngoãn” dời về vị trí bên cạnh Cô Độc Úy, tóc đen buông thả nhẹ nhàng đảo qua thân thể Cô Độc Úy, hai người tức thì dựa vào cùng một chỗ. “Nơi này có chút đau, Thiển nhi giúp ta xoa xoa...” Cô Độc Úy nhắm mắt, ngón tay thon dài chỉ vào nơi ngựa, chậm rãi nói. Vân Thiển đương nhiên biết nam nhân này biết làm gì, rất may hai người đang bên trong xe ngựa, nếu không Vân Thiển thật muốn một cước đá văng tên vô lại háo sắt này ra khỏi xe ngựa. Giữa núi rừng, chỉ nghe thấy tiếng kẽo kẹt của trục bánh xe ngựa truyền đến, ngoài ra còn có âm thanh câu có câu không của hai vị trong xe ngựa truyền ra ngoài. “Ta là người bị thương, đại nhân không cần hầu hạ chút sao?” Thanh âm trầm thấp của Cô Độc Úy căn bản không giống một người bị trọng thương làm Vân Thiển không khỏi tự hỏi, có một người bị trọng thương mà sắc mặt lại tốt như thế này à? Vân Thiển tức giận đến muốn cắn lưỡi, nhưng ngoài mặt vẫn thanh nhã không nhìn thấy điều gì, đối với ngôn ngữ ái muội của Cô Độc Úy làm như không nghe thấy. “Hoàng thượng, ngài là người bị thương, xin thứ tội cho thần không thể hầu hạ người!” Vân Thiển đạm thanh nói, theo mỗi một câu nói của Vân Thiển, âm thanh của nàng từ đầu đến cuối vẫn thanh nhã như thế, cho dù là lời nói sát phong cảnh nhưng vẫn mê người đến chết tiệt. Môi Cô Độc Úy chu chu hướng về phía trước, hiện tại Vân Thiển cũng học được nói giỡn với hắn, không có ngôi vị hoàng đến vướng thân, bọn họ sống thật tiêu dao khoái hoạt! Đây là cuộc sống mà Vân Thiển muốn sống, bây giờ có thể làm cho Vân Thiển ra ngoài hưởng thụ cuộc sống khoái hoạt này, một thân trọng thương này của hắn bị thương cũng thật đáng giá. Hai người nghiêm trang ngồi đối diện, nhưng lời nói vừa ra lại đồng loạt rơi vào lỗ tai của người bên ngoài và cảm nhận của bọn họ lại không giống nhau và tâm tình của mỗi người đều thay đổi. Phó Vãn Tình cải trang một thân nữ võ sĩ, đang thản nhiên ngồi trên lưng ngựa, đột nhiên nghe được lời đối thoạt của hai người trong xe, sắc mặt trở nên đỏ như máu! Nghe âm thanh tinh tế bên trong truyền đến, bọn họ có thể tự tưởng tượng ra nhiều loại tình huống bên trong. Hai mỹ nam ôm nhau ở cùng một chỗ, hình ảnh hương diễm kia có thể làm cho người ta cảm thấy phun huyết. Cùng với cuộc đối thoạt đầy kích thích, trong xe ngựa còn thường xuyên truyền đến tiếng vang lên nhẹ nhàng còn có tiếng “Ngô!”, lâu lâu còn có tiếng thở dốc truyền vào lỗ tai, ai mà có thể chịu được! Vẻ mặt của mấy người đều mất tự nhiên, nhưng trên gương mặt Thấm Lan vẫn gió êm sóng lặng, nghe đến âm thanh kích thích này, giống như một người không có chuyện gì, trong trẻo nhưng lạnh lùng giá ngựa đến gần xe ngựa, tựa như có một loại ý tưởng càng lại gần xe ngựa càng có cảm giác thực tế, mấy người đều không khỏi bội phục dũng khí của Thấm Lan. Chấm dứt nụ hôn dài, Cô Độc Úy xoay người chặn Vân Thiển, thấp mắt nhìn trước mặt nàng, “Thật muốn nhìn lại bộ dạng nữ nhi của Thiển nhi!” Toàn bộ sức nặng của Cô Độc Úy đều đặt trên người Vân Thiển, làm cho nàng không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Nam nhân hữu lực như vậy làm cho nàng cảm thấy trọng thương trên người là giả, căn bản chính hắn chính là một người hoàn hảo không tổn thương, nếu không phải Vân Thiển đã từng bắt qua mạch của hắn, nàng thật đúng là không tin tưởng người đang đè nặng trên người mình chính là người có thân thể bị trọng thương. “Úy ca ca, đứng lên, vỡ miệng vết thương ...” Vân Thiển cũng không muốn lại nhìn thấy một người đầy máu nằm trước mặt mình, cho nên nàng rất lo lắng. “Chỉ là vết thương da thịt thôi, Thiển nhi quá mức khẩn trương rồi!” Cô Độc Úy giương môi cười nói. Thật không đó? Vân Thiển ngưng thần nhìn hắn một cái, đột nhiên vươn tay ngọc “nhẹ nhàng” đặt trước ngực của hắn. Mặt Cô Độc Úy đột nhiên vặn vẹo đáng sợ, thoạt nhìn hết sức thống khổ. “Ngươi còn nói không có việc gì?” Sắc mặt Vân Thiển lạnh lùng, Cô Độc Úy bất đắc dĩ, đành phải an phận ngồi dậy, bằng không Vân Thiển lại tức giận chạy ra ngoài cưỡi ngựa, đem Hạ Ký Phong đẩy vào trong xe ngựa. “Chủ tử!” Thanh âm Thấm Lan đột nhiên truyền đến từ bên ngoài “Chuyện gì?” Vân Thiển đỡ Cô Độc Úy dậy, liền nhô đầu ra ngoài hỏi. Thấy toàn thân trên dưới của Vân Thiển đều gọn gàng, bọn họ liền biết vừa rồi mình đã hiểu sai Hoàng thượng cùng đại nhân. “Phía trước có một đội nhân mã cấp tốc đi về hướng chúng ta, là quân đội chính quy!” Thấm Lan ngưng trọng nói, nghe âm thanh chấn động, Thấm Lan đoán nói. Tuy nói chỉ là đoán mà thôi, nhưng giọng điệu của Thấm Lan căn bản không giống như đoán, mà là khẳng định! Sắc mặt Vân Thiển nhất ngưng, vội vàng mệnh cho bọn hắn dừng cước bộ. Vân Thiển nhảy xuống xe ngựa, đứng trước xe, nhìn tuyết đang mỏng dần, sau khi tiến vào biên cảnh Lô quốc vốn không có lạnh, tuyết cũng đã bắt đầu có nhiều chỗ tan dần. “Là quân đội Lô quốc!” Vân Thiển nhíu mày. “Đại nhân, chúng ta...” “Chờ đợi thôi!” Vân Thiển đạm thanh đưa ra mệnh lệnh, cái loại khí thế này không giống như những người kia đến không phải vì mạng của bọn họ, mà ngược lại như là đón tiếp bọn họ Cô Độc Úy ngồi trong xe cũng vén một góc rèm lên, lãnh mâu lạnh lùng nhìn một đội nhân mã tới gần bọn họ. Bọn họ vốn định bên ngoài du sơn ngoạn thủy, sống vài ngày thần tiên, không nghĩ tới lại phải vướng vào những chuyện này, tâm tình Cô Độc Úy tự nhiên kém đi rất nhiều. “Giá!” Đầu lĩnh lại là một nữ tử! Nhìn nhóm quân mã vội vàng lao đến hướng bọn họ, mấy người bọn họ bình tĩnh chờ đợi, nhìn xem ai có thể tài tình như vậy, có thể chiếm được tin tức bọn họ bước vào nội cảnh Lô quốc. “Vân công tử!” Nữ tử thủ lĩnh hô lên một tiếng. Âm thanh này dường như rất quen thuộc! Vân Thiển nhướn mày, dường như đã nghe qua âm thanh này ở nơi nào đó rồi. “Là nhân mã của Lô quốc công chúa!” Hạ Ký Phong lạnh giọng nói, tuy rằng không biết vì sao Lô Quốc công chúa lại biết được tin tức bọn họ bước vào nội cảnh Lô quốc, nhưng người trước mặt này đúng là công chúa Lô quốc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]