Editor: nhamy111
************************************************
“Từ khi ta được sinh ra cho đến bây giờ, ngươi không phải là người thân của Cô Độc Hồng ta, người thân duy nhất của ta, chỉ có hắn...” Nếu không phải Vân Thiển, hắn căn bản cũng không biết sống vì ai, nếu không phải lúc hắn còn trẻ gặp được nàng trong cái ngày tuyết rơi đó, có lẽ khi đó tính mạng của hắn đã không xong rồi.
Cho nên, mạng của Cô Độc Hồng hắn là của Vân Thiển.
Thân thể Thủy Thu Liên cứng đờ, nghẹn ngào không nói nên lời.
Nghe vậy, toàn thân Vân Thiển chấn động, nhớ tới ngày tuyết năm đó, sau lưng người thiếu niên nhỏ nhoi đó cất giấu một thanh chủy thủ cũ, cho dù là chủy thủ cũ nhưng vẫn có thể dễ dàng kết thúc sinh mạng của một người. Nàng không biết lúc đó Cô Độc Hồng suy nghĩ những gì, nhưng mà lòng của nàng thật đau, làm cho nàng nhịn không được mà nắm tay hắn một lần...
“Thiển nhi, cảm ơn ngươi...” Nếu không có ngươi, vốn không có Cô Độc Hồng của ngày hôm nay
Nếu Vân Thiển không xuất hiện, thứ nằm trong Chính Hoa cung đã có thể là thi thể của Cô Độc Hồng.
Ngón tay nắm kiếm dùng lực nắm chặt hơn nữa, nghiêng người... nhưng hắn không thể nào nhìn người phía sau nữa, cắt đứt cũng tốt.
“Buông tay cũng là một loại yêu...” Nâng mắt, nhìn bầu trời đêm đầy bông tuyết, tâm như bị vật gì đó chà nhẹ, nàng cũng đau.
Cô Độc Hồng ngửa mặt nhìn lên trời, đồng tử tối đen lẳng lặng nhìn về phía chân trời, nhớ lại rất nhiều chuyện đã qua. Bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-sung-than/1633509/chuong-83-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.