“Đại nhân?” Trương Trọng ôm một quyển tấu chương, đạp trên tuyết mà đi tới, xem ra, người này lại ngủ ở Binh bộ rồi
“Trương đại nhân!” Vân Thiển lễ phép đáp lễ.
“Hôm nay đại nhân như thế nào?” Trương Trọng chỉ chỉ vào người Vân Thiển, nếu không phải nhìn đến chiếc mặt nạ trắng như tuyết kia, hắn thật đúng là không thể nhận ra được vị này chính là Vân Thiển ngày xưa.
Một thân quan phục đúng là có một phong vị khác lạ, càng lộ ra vẻ anh khí, vẻ mặt sảng khoái, quan phục này thật đúng thích hợp với Vân Thiển.
“Sao vậy, một binh bộ thị lang nho nhỏ như ta chẳng lẽ không có tư cách vào triều sớm?” Vân Thiển thấy cả đám bọn họ ngạc nhiên, không khỏi nhún vai nói.
“Không phải... chỉ là lần đầu gặp đại nhân mặc quan phục vào triều sớm, nên có chút ngoài ý muốn!” Khuôn mặt tuấn tú của Trương Trọng sớm cứng ngắt, mất tự nhiên khụ một tiếng, nhìn Vân Thiển như vậy càng có thêm một sự hấp dẫn lạ thường.
Cũng không biết có phải bởi vì hôm qua đã nhìn thấy Vân Thiển như vậy nên đã làm cảm nhận về Vân Thiển ngày xưa trong ấn tượng của hắn bị ảnh hưởng, bây giờ chung quy là hắn cảm thấy người che dù đứng dưới bông tuyết thật vô cùng mê người! Mị lực toàn phần! Người hôm qua cùng với người trước mắt này hoàn toàn không giống nhau, tựa hồ như cùng một người bị chia làm hai bóng dáng.
“Trương đại nhân cùng nhau đi thôi!” Vân Thiển không nghĩ sẽ cùng Trương Trọng nói thêm nhiều lời vô nghĩa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-sung-than/1633494/chuong-76-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.