Nhiều năm qua, Vân Thiển một mực rèn luyện nhưng không để lộ ra ngoài, cho nên không ai có thể thấy được hào quang chân chính của kiếm trong tay nàng.
Kiếm khí ép người, trời đất tràn đầy thê lương cùng sát ý. Thân thể Vân Thiển, mỗi chỗ đều toát lên một loại ánh sáng chói mắt. Tây Lâu Mạch vội vàng huy kiếm, hàn quang đen nhánh trực tiếp thẳng vào cổ họng Vân Thiển. Hàn khí còn chưa tới, nhuyễn kiếm đón gió, kiếm khí rét lạnh đạp gió bay đến!
Vân Thiển như vậy làm cho lòng người kinh hãi, cái này chính là đang liều mạng. Tây Lâu Mạch lúc này cũng không dám suy nghĩ nhiều, Vân Thiển quyết tâm muốn giết hắn tại nơi này, nếu như hắn không chống trả, như vậy chỉ còn một đường chết. Nhuyễn kiếm của Vân Thiển đến gần, bước chân Tây Lâu Mạch chuyển động, lui về sau bảy thước, sống lưng đã dán thẳng vào một thân cây khô héo.
Vân Thiển biến chiêu, thẳng tắp đâm ra, nhuyễn kiếm biến ảo như xà kiếm, sống kiếm như thẳng hướng vào cổ Tây Lâu Mạch, nhưng mũi kiếm lại quay đầu vọt về hướng mặt hắn.
“Đinh!” Hai ngón tay kẹp lại, mũi kiếm cách mắt hắn vài phân, mặt Tây Lâu Mạch không chút thay đổi định trụ lại vòng qua mũi kiếm. Tay Vân Thiển chấn động, bắn ra, kiếm theo đầu ngón tay văng ra, vạch về phía trước một đạo hàn khí. Chiêu này làm Tây Lâu Mạch không thể lui được nữa, thân mình bỗng nhiên trượt về phía trên thân cây.
Vân Thiển mím môi thật chặt, bay lên trên cao, nhuyễn kiếm vội vã hóa thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-sung-than/1633462/chuong-64-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.