Vân Thiển từ nhỏ đã được hưởng hoàng ân, được kỳ vọng sẽ thành một đại thần nắm giữ binh quyền sau này, lại còn là chủ tử của Nhã các, có thể nói là văn cũng có mà võ cũng có, cho nên được mang danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân là điều xứng đáng. Vì vậy chẳng trách được nàng có thể hấp dẫn ngàn vạn thiếu nữ và làm cho vô số nữ tử trở nên si cuồng.
Bất luận là thân phận cao quý, hay bá tánh bình dân, cũng đều mở to hai mắt, chú ý tới nhất cử nhất động của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân
Tràng diện như vậy, cho dù là sau lưng nàng còn có hai người, nhưng từ đầu đến cuối hai người này vẫn chưa từng được mọi người chú ý qua, ánh sáng trên người Vân Thiển quá rực rỡ, nên cho dù hai người này có đứng ở phía sau nàng nhưng cũng chẳng thể khiến mọi người chú ý.
Bản thân Doanh Doanh chính là một mỹ nhân, nhưng hôm nay vừa đến nơi này, nàng liền cảm thấy sắc đẹp của nàng căn bản chẳng thể nào với Vân Thiển, quá lắm là chỉ dễ nhìn mà thôi.
“Thật ngại quá, đã khiến cho mọi người mất hứng rồi!” Vân Thiển không đứng dậy, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng nói một câu như vậy.
Tiếng thét nhất thời nổi lên từ bốn phía, phá vỡ yên lặng, tràng diện hiện thời ồn ào đến nỗi không thể nào hình dung được.
Vân Thiển cười khổ, quay đầu hướng về phía Doanh Doanh cười nói, “Công tử nhà ngươi có phải thật là quá xấu hay không vậy!”
Doanh Doanh nhoẻn miệng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-sung-than/1633459/chuong-61-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.