Chương trước
Chương sau
Sau khi ra khỏi cung, Vân Thiển liền trực tiếp trở về Nhã các.
Vậy mà, ngay sau thời khắc nàng bước ra khỏi cung, bên trong hoàng cung, đã bắt đầu hỗn loạn, người của Thái tử đã không kịp chờ đợi mà muốn xử tử Cô Độc Úy ngay.
Khi màn đêm buông xuống, bầu trời đêm nay tối đến nỗi khiến cho người ta cảm thấy khó thở, phảng phất từng mảng tối như muốn cắn nuốt cả vạn vật
“Công tử!” Doanh Doanh từ hành lang đi tới hậu viên, nhìn bạch y thiếu niên đang đứng chắp tay đứng bên bờ ao nhỏ kia.
Tối nay, mặc dù trời không trăng, nhưng người bạch y thiếu niên trước mắt có thể mang đến cho người ta cảm giác chói mắt, làm cho người ta không thể dời ánh mắt ra khỏi bóng dáng ấy, giờ phút này, trên người Vân Thiển, hơi thở tà mị đang tản ra khắp nơi
Vân Thiển thu hồi ánh mắt nhìn bầu trời kia, “Doanh Doanh, ngươi nói hắn sẽ thành công không?” Cô Độc Hồng là một Thái tử có đầy đủ thực quyền, còn hắn, lại là người bị phế vị, hơn nữa, động cơ của hoàng thượng làm cho người ta hết sức khả nghi, những việc này, làm cho nàng không khỏi nghi ngờ liệu người kia có gặp thất bại hay không
Doanh Doanh nghe vậy sửng sốt, mỉm môi cười, “Công tử thật tốt với Nhị hoàng tử!” tuy nói như vậy, nhưng nàng cũng có chút ganh tỵ.
Vân Thiển không biết như vậy có buồn cười không, “Như vậy không được sao? Ta cảm thấy trong mười năm nay, ngươi đối với ta tốt nhất vẫn là hắn…” mà nàng lại là nguyên nhân ngăn cản bước chân của hắn, hắn rõ ràng có thể thuận lợi đăng cơ, nhưng bây giờ bởi vì nàng mà lại rơi vào cảnh khốn đốn này.
“Công tử! Hai người các ngài ai cũng hy vọng đối phương bình an, nhưng thế cục trước mắt lại ép buộc các ngài không thể không phản kháng, nhưng mà, Công tử người có nghĩ là người đang lo lắng quá thừa rồi hay không” Doanh Doanh chậm rãi từ từ đến gần nàng.
Có lẽ Doanh Doanh là người ngoài cuộc, lại hiểu được lòng người, nên dĩ nhiên vẫn sáng suốt hơn so với người trong cuộc
“Lo lắng thừa?” Nàng từ trước tới giờ cũng không nghĩ tới mình lo lắng là thừa, nhưng từ trong miệng Doanh Doanh nghe được lời này, nàng thực sự đang nghi ngờ có phải là mình đang lo lắng thừa hay không. Nhưng sự bất an trong lòng càng ngày càng tăng, tựa hồ như ngay khi nàng vừa bước chân ra khỏi cửa cung một bước, thì trong hoàng cung lại thực sự sẽ triển khai một cuộc chém giết đẫm máu.
Doanh Doanh cười gật đầu, “Thật ra thì công từ người đang quá xem thường Nhị hoàng tử rồi”
Nàng hung hăng nhíu mày, không rõ ý tứ của Doanh Doanh là gì, “Ta cho tới bây giờ chưa bao giờ xem thường hắn…”
“Vậy tại sao bây giờ công tử lại lắng Nhị hoàng tử sẽ thất bại! Việc chưa bắt đầu mà người đã vội kết luận Nhị hoàng tử sẽ thua rồi, đây không phải là xem thường năng lực Nhị hoàng tử sao?”
Lời chất vấn này làm cho Vân Thiển sửng sốt.
Đúng vậy, nàng chính là lo lắng hắn gặp thất bại nên mới có thể bất an, bị lời Doanh Doanh nói như vậy, nàng mới tới mình cho tới bây giờ chưa nhìn thẳng vào năng lực của Cô Độc Úy, mà nàng chỉ muốn hắn cách xa hoàng quyền thôi. Nhưng cho đến cuối cùng, có phải là do nàng mới xảy ra cuộc chính biến này không, người kia, mặc dù hắn chưa nói lời nào, nhưng nàng cũng biết, chỉ vì bảo vệ nàng nên hắn mới lựa chọn như vậy.
Bọn họ, tựa hồ như vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi hoàng thất.
Dường như đã suy nghĩ thông suốt, Vân Thiển bỗng nhiên cười một tiếng, “Ta tin tưởng hắn, bởi vì, hắn sẽ không thua, lần này ta sẽ sau lưng trợ giúp hắn”
Doanh Doanh khẽ cười, “Có công tử làm cánh tay đắc lực, như vậy thì càng không phải lo lắng Nhị hoàng tử thất bại rồi”
“Thanh Y đâu?” Người của Nhã các toàn bộ đều ở đây, chỉ duy nhất không thấy Thanh Y
“Hắn đang theo dõi Thuật quốc…” Doanh Doanh thận trọng nhìn biến hóa trên mặt Vân Thiển, nàng không dám nói Thanh Y là vì đi tìm Cô Độc Úy nên đến giờ chưa trở lại, mà nàng càng không biết vì sao hắn chưa trở về. Chẳng qua là do Doanh Doanh không biết, Thanh Y vốn là đi khuyên Cô Độc Úy đừng hành động khinh suất, nhưng khi Cô Độc Úy vừa nghe được Vân Thiển bị bắt, liền đánh thẳng tới Thái tử điện. Điểm này thật đúng như lời Doanh Doanh nói, Cô Độc Úy căn bản sẽ không nghe lời Thanh Y nói.
Vân Thiển thu thần sắc, “Không phải ta đã nói hắn không cần theo dõi Thuật quốc nữa hay sao, cổ độc này cũng không phải do Thuật quốc hạ, bọn họ cũng không có ngu xuẩn đến mức này, người trong thiên hạ điều biết bọn họ là cao thủ dùng cổ, họ còn dám ở đây mà sử dụng sao?”
Doanh Doanh giật mình, có chút tỉnh ngộ, “Vậy rốt cuộc là người phương nào mà lại hận Nhã các đến như vậy?” Ngày thường, Vân Thiển cũng không đắc tội với bất kỳ kẻ nào, trừ phi là Cô Độc Úy, nghĩ tới đây, hai mắt Doanh Doanh mở to, “Chẳng lẽ là kẻ thù của Nhị hoàng tử?”
Điều này cũng có khả năng, nhưng kẻ nào to gan như vậy, thần không biết quỷ không hay mà hạ cổ trên người sứ thần Lô Quốc, hơn nữa, người này còn hết sức quen thuộc với cổ độc
“Trên đường tới Nhã các, thậm chí là sau khi đã tiến vào Nhã các, vị Ngô đại nhân kia lại tiếp xúc với bao nhiêu người, loại cổ này, chỉ cần chạm nhẹ qua thì đã có thể sử dụng thành công rồi”
“Công tử, Doanh Doanh không hiểu, tại sao khi Ngô đại nhân chết, vị thái tử Lô Quốc kia cũng không có chút khẩn trương nào, ngược lại, còn giống như tình huống này nằm trong dự tính của hắn vậy” Doanh Doanh nghi ngờ nói.
Phản ứng của Tây Lâu Mạch thật rất khả nghi, nhưng mà, nàng tin tưởng, việc đó cũng không phải do hắn cố ý ra tay giá họa cho Nhã các, hắn không cần thiết phải làm vậy.
“Thái tử Lô Quốc tuy phản ứng có điểm quái dị, nhưng việc đó cũng không phải do hắn gây nên” đây là cảm giác của nàng. Vân Thiển chắp tay sau lưng, chớp mắt suy nghĩ lại.
“Công tử, vì sao người lại khẳng định như vậy, ta xem Thái tử Lô quốc chắc chắn là kẻ núp bóng phía sau, làm tất cả mọi người bị lừa rồi"
Nàng lắc đầu, không dám phán đoán.
“Khi Nhị hoàng tử Thánh hoàng triều bị phế vị, thì người nào có lợi ích lớn nhất?”
“Hồng Vương gia!”
“Đúng vậy, vấn đề như vậy, ngươi cũng nhìn ra được, thế nhân không phải người ngu, cho nên, giả thiết này căn bản không thể thành lập” Nếu như Cô Độc Hồng ngốc như vậy, thì Thái tử vị này, hắn không cần ngồi cũng được.
Doanh Doanh cau mày, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không nghĩ ra được là ai đã hại Nhã các.
“Ta nhớ mẫu thân ta từng nói, Hoàng hậu cũng đã từng học qua loại thuật khống chế cổ…” nhớ tới sự việc trong cung vừa rồi, nàng không khỏi không hoài nghi.
Doanh Doanh trợn mắt, không thể tin nổi, “Công tử là đang hoài nghi Hoàng hậu nương nương sao? Nhưng tại sao nàng lại muốn hại con trai mình?”
Cũng chính do điểm này, cho nên nàng không thể xác định được
Hoàng hậu tuy lòng dạ độc ác, nhưng nàng có thể thật sự vì lợi ích nào đó mà tổn thương con trai mình không, thậm chí là đá hắn ra khỏi Thái tử vị.
“Ngô đại nhân trước khi vào Nhã các, đã vào Hoàng cung thỉnh an Hoàng thượng trước, nên nếu điều tra thì phải điều tra bắt đầu từ hoàng cung…”
Nếu suy nghĩ lại những việc trong quá khứ, Hoàng cung thật không thoát khỏi nửa điểm quan hệ.
“Chẳng lẽ là do Nhị hoàng tử tính kế bất thành?” Doanh Doanh nói ra ý tưởng suy đoán to gan, ngay sau khi nàng nói ra, cũng cảm thấy có chút sợ.
Vân Thiển cười khổ “Có lẽ đây mới là sự thật!”
Doanh Doanh mất hứng, đến nước này rồi, mà công tử còn có thể nói giỡn, “Công tử, việc này không thể nói đùa được”
“Công tử ta cũng đang nói thật mà…”
Hoặc giả đây cũng thật là kế hoạch của hắn.
Một người đã chết, sự việc này không chỉ dính líu tới một người, mà còn cả toàn bộ Nhã các, hoặc là có thể nói là dính líu đến toàn bộ cả nhà Vân Thiển.
Tiếng là cây xào xạc ngoài viện bên ngoài vang lên.
“Công tử, là Thanh Y trở lại” Phía tường sau có bóng dáng một người đang chạy như bay vào, bước chân chững chạc nhanh chóng hướng tới hai người, biểu lộ hết sức cấp bách.
Thấy vậy, sắc mặt Vân Thiển trầm xuống, tựa hồ như sự bất an vừa rồi đã trở thành hiện thực.
Không thể suy nghĩ nhiều, Vân Thiển cùng Doanh Doanh vội vàng nghênh đón
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.