Màn đêm càng yên tĩnh thâm trầm.
Một trắng một đỏ , đứng đối mặt nhau , không ai nói một lời nào , thời gian dường như ngừng lại xung quanh bọn họ.
Cô Độc Hồng chậm rãi mở con ngươi đã đỏ như máu ra , mang theo hàn khí lạnh thấu xương.
Không ai có thể làm cho Vân Thiển bị thương.
Bất luận kẻ nào cũng không thể.
Đôi con ngươi đen nhánh thâm thúy , so với tuyết mùa đông , so ra còn lạnh hơn ba phần. Mang theo hơi thở thâm thúy và lãnh khốc, điểm trụ vài mạch máu , chậm rãi đứng người lên.
Những tử sĩ vì không kịp thời thu lại chưởng phong mà tổn thương đến nàng , đưa đến chủ tử bị thương , lúc này mọi người đồng cúi đầu , không dám ngước mắt nhìn nam nhân lãnh khốc kia.
“ Bất kể ngươi là ai , hôm nay nhất định không để cho ngươi rời khỏi hoàng thành……”
Không ai có thể đã thương nàng rồi rời khỏi như vậy , hắn cô độc hồng không cho phép điều đó.
Vân Thiển nhìn hắn khó khăn chống cả người lên , lúc này còn dám buông lời cảnh cáo nữ tử kia , hắn có phải là không muốn sống rồi hay không.
Cũng chỉ có nàng biết , thực lực của nữ tử kia có bao nhiêu điểm kinh người , tất cả đám người bọn họ có cùng xông lên cũng khó lòng địch nổi nàng ta , huống chi hai người bọn họ đều bị trọng thương , những tử sĩ này mà còn xông lên , chỉ là tự mình tìm đường chết.
“ hừ . ”
Trong không khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-sung-than/1633422/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.