Chương trước
Chương sau

Chap 60: Chỉ cần là nàng,
ta nguyện ý.
Author: Tiểu Lãnh Lãnh
Lòng người, hoang mang tột độ.
Dám chắc rằng nếu Lãnh Nguyệt không phải người hoàng tộc, không phải Cửu công chúa, không phải hoàng hậu tương lai của Phượng Thiên Quốc cường đại thì các đại thần ngồi đây đã lớn tiếng can gián hoàng thượng đem nàng đi thiêu luôn rồi. Không kể đến chức danh công chúa kia, chỉ cần có một cái chống lưng là Phượng Thiên Đế kia thôi, bọn hắn cũng nào dám đắc tội. Bất quá, vẫn có người muốn chết mà đâm đầu vào.
- Cửu hoàng muội, muội...- Lục công chúa vờ sợ hãi, lui ra sau vài bước, hai bàn tay bụm chặt miệng, mắt hạnh mở lớn như không dám tin vào sự thật.- Muội vậy mà lại dùng yêu thuật mê hoặc mọi người.
Lãnh Nguyệt khẽ nhíu mi. Hừ! Diễn thật giỏi!
- Như Ngọc, ăn nói hàm hồ!- Hoạ Thiên Lan vỗ vào phượng toạ. Chiếc nhẫn ngọc bà đeo trên tay lập tức vỡ đôi, rơi xuống đất, bấy nhiêu đủ thấy bà đang tức giận cỡ nào. Lục công chúa dù uỷ khuất cũng chẳng còn dám lên tiếng nữa.
- Lục công chúa có gì bất mãn với hoàng hậu tương lai của bổn đế?- Nam Cung Tuyệt hờ hững nhìn Lãnh Như Ngọc, ánh mắt lạnh băng không chút hơi ấm.
- Ta...ta không có.- Lãnh Như Ngọc không dám ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt tím uy nghi ngạo nghễ kia, thế nhưng vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
- Nam Cung Đế, sao ngài lại trách Lục công chúa chứ? Người sai phải là nữ nhân kia mới đúng.- Ngũ Thanh Linh trừng mắt nhìn, ngón trỏ chỉ vào thân ảnh bạch y đang ung dung đứng giữa đại điện, ánh mắt căm phẫn hung ác, không sợ chết nói.- Nàng ta không sợ nhơ nhuốc thanh danh một công chúa, còn dám sử dụng yêu thuật hại người. Yêu nữ như vậy, ngài còn bao che cho nàng ta?
- Ngươi dám lặp lại lần nữa?- Nam Cung Tuyệt mày kiếm nhíu lại thành hình chữ xuyên*, cơ bản có thể kẹp chết một con ruồi. Bạch Vân Quốc này cũng quá càn rở rồi.
- Ta nói, Cửu công chúa là yêu nữ.- Ngũ Thanh Linh một bộ dáng không sợ chết hét lớn. Nàng không tin, đang ở trên lãnh thổ Bạch Vân Quốc mà Nam Cung Đế có thể động thủ giết nàng.
Nhưng rất tiếc, Nam Cung Tuyệt hiển nhiên chẳng phải vị hoàng đế bình thường, nên cũng không có suy nghĩ theo lối thông thường.
Chẳng kể đến ngôi vị hoàng đế, chỉ một cái danh Linh Huyền Thánh Chủ thôi cũng đủ để giết một người rồi an toàn rời khỏi hoàng cung rách nát này. Nhưng, đương nhiên cũng chẳng ai ngờ tới Phượng Thiên Hoàng đế và Linh Huyền Thánh Chủ lại là cùng một người, mà nếu có ngờ tới thì cũng đều trở tay không kịp.
Mọi người chỉ thấy Nam Cung Tuyệt đang ngồi đó bỗng chốc biến mất, một bóng hồng y quỷ mị di chuyển. Tới khi định thần lại đã thấy bàn tay hắn đang nắm lấy cần cổ mảnh khảnh của Ngũ Thanh Linh, một tay xách cổ nàng ta lên cao. Tất cả đều khiếp sợ không nói nên lời. Duy chỉ có ba vị hoàng tử, các vị sứ thần, Hoạ Thái hậu, Thất công chúa, Tiêu Trâm và Lãnh Nguyệt là lạnh nhạt nhìn lại.
- Nguyệt Nhi là yêu nữ thì thế nào? Nói cho ngươi hay, cho dù nàng có là yêu nữ thật, bổn đế cũng nhất định trở thành yêu nam để thú* nàng. Dù nàng thật sự trở thành ác ma hai tay dính đầy máu tươi, cũng chẳng sao cả. Nàng ấy giết một người, bổn đế thay nàng ấy dọn dẹp hiện trường, nàng ấy giết trăm người, bổn đế thay nàng ấy dọn tàn cục. Nàng ấy đánh không lại người ta, bổn đế thay nàng ấy xử đẹp hắn. Thế nào, ngươi còn gì để nói không?
*: Thành hôn
- Thả...thả ta ra...khục khục...- Ngũ Thanh Linh hai tay nắm chặt lấy cổ tay Nam Cung Tuyệt, ra sức giãy dụa.
Có điều, tay Nam Cung Tuyệt như một chiếc thòng lọng, cứ siết chặt lấy cổ nàng ta, khiến nàng càng giãy dụa càng khó thở. Hai chân không thể chạm đất đá lung tung, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vì thiếu dưỡng khí mà ngày càng trắng bệch, thân thể ngày một vô lực. Chưa bao giờ Ngũ Thanh Linh cảm thấy bản thân cách cái chết gần đến thế.
- Phượng Thiên Đế, chỉ là một tiểu cô nương chưa hiểu sự đời, ngài cần gì phải làm vậy?- Lãnh Đế thấy tình hình không ổn nhưng vẫn trấn tĩnh, thong thả nói.
Nam Cung Tuyệt hiển nhiên chẳng mấy để tâm đến Lãnh Dạ, bàn tay càng siết càng chặt. Lúc này, Ngũ Thanh Linh đã bắt đầu thở một cách khó nhọc, hai hàng lệ đã sớm nhoà mi. Ngũ vương phi gương mặt xám như tro tàn, hai mắt cũng ngấn lệ nhìn con gái yêu, nhưng vì hôm nay là sinh thần Thái hậu, không thể rơi nước mắt nên bà không dám oà khóc lớn. Ngũ Đàm hai mắt hừng hực lửa giận:
- Phượng Thiên đế, ngài thật đúng là quá ngang ngược rồi. Đây là hoàng cung Bạch Vân, không phải hoàng cung của Phượng Thiên Quốc. Ngài mau thả nàng ra.
- Bổn đế không thả, vậy thì như thế nào?- Bạc môi mỏng khẽ câu lên ý cười, khuynh tẫn thiên hạ, điên đảo chúng sinh, nhưng cũng không kém phần tàn nhẫn khát máu. Đôi mắt tím lạnh lùng nhìn Ngũ Đàm.- Nàng ta mở miệng một câu liền sỉ nhục hoàng hậu của bổn đế một câu. Bổn đế hôm nay không giáo huấn nàng ta, vậy chẳng kể đến mặt mũi Phượng Thiên Quốc, mặt mũi của bổn đế cũng bị nàng ta quăng cho chó gặm luôn rồi. Hơn nữa, cho dù có giết ái nữ của ngươi thật, Lãnh Đế cũng chẳng thể nói gì. Năm mươi vạn quân Phượng Thiên Quốc còn đang đứng chờ bổn đế ở biên cảnh hai nước Bạch-Phượng đó.
Uy hiếp! Là trắng trợn uy hiếp! Nam Cung Tuyệt chơi chiêu này cũng khiến người khác tức chết rồi.
- Ngươi...- Ngũ Đàm tức đến suýt thổ huyết.
- Nam Cung Đế, mọi chuyện nên từ từ thương lượng, không nên động binh đao.- Lãnh Diệp nghe tới năm mươi vạn quân Phượng Thiên đang đóng ở biên giới thì sợ tái mặt. Biên ải Bạch Vân hiện tại chỉ có ba mươi vạn quân, hơn nữa nếu phát động chiến tranh chắc chắn quốc khố sẽ không đủ cho binh sĩ nơi chiến trường. Ngũ Đàm chỉ là phía họ hàng xa, mặc dù cũng giữ một vai trò quan trọng trong triều chính, nhưng sao bằng quốc gia đại sự chứ?- Nam Cung Đế, Ngũ Thanh Linh cư xử không đúng, vậy trẫm không can thiệp vào chuyện của ngài nữa. Nàng ta để mặc ngài xử lí đi.
- Hoàng thượng, người...- Ngũ Đàm tức đến á khẩu.
- Phụ...phụ thân...cứu...c...ứu con...hộc...hộc...- Ngũ Thanh Linh mắt đã hoa lên nhưng ý thức vẫn còn thanh tỉnh, nghe thấy Lãnh Đế vì giang sơn từ bỏ mình thì sợ hãi vùng vẫy kêu cứu.
Hôm nay, thực sự nàng phải chết ở đây sao? Không muốn! Nàng còn chưa lấy được tâm của Lôi Huyền Thái tử, còn chưa được thành hôn cùng hắn, còn chưa có hài tử. Nàng còn trẻ, nàng chưa muốn chết... Không muốn....
- Nam Cung Tuyệt, thả nàng ra đi.- Lãnh Nguyệt nhàn nhạt nói, cũng không thèm để ý người khác ngạc nhiên khi nàng dám ra lệnh cho vị đế vương tàn bạo này.- Đừng để nàng ta làm bẩn tay ngươi, không xứng. Hơn nữa hôm nay là sinh thần Thái hậu, không thích hợp thấy máu. Ta còn muốn dâng lễ cho người nữa.
Nam Cung Tuyệt ngó sang Lãnh Nguyệt, vẻ mặt tàn nhẫn lập tức thay thế bằng vẻ mặt thánh khiết vô tội, khoé miệng hơi cong:
- Vậy được, tất cả đều nghe nàng.
( Au: Anh lật mặt còn nhanh hơn lật sách -_-||| )
Nam Cung Tuyệt thuận tay quăng Ngũ Thanh Linh ra xa, một phát đáp xuống dưới chân Ngũ Đàm, vẻ mặt đầy ghét bỏ. Ngũ Thanh Linh ôm lấy cổ, vừa ho vừa ra sức hít lấy không khí, tóc tai rối loạn, một bộ dáng chật vật không thôi. Ngũ vương gia và Ngũ vương phi lập tức tới đỡ lấy ái nữ, tâm hai người trong chốc lát được thả lỏng.
- Các người nên nhớ, Nguyệt Nhi là hoàng hậu tương lai của bổn đế. Động đến nàng, cũng chính là động đến bổn đế. Nếu còn có người nào dám nhục mạ nàng, thì cô ta chính là kết cục của người đó.- Nam Cung Tuyệt chỉ vào Ngũ Thanh Linh quét ánh mắt một vòng quanh Thần Điện cảnh cáo, sau mới lui qua một bên đứng cạnh Lãnh Nguyệt, cười cười với lão bà tương lai nhà mình.- Nguyệt Nhi, ta tránh sang một bên, không làm phiền nàng a.
Lãnh Nguyệt hơi gật đầu, tuy thấy hắn đứng bên cạnh nhưng nàng cũng không thấy có điều gì bất tiện cả. Ngoài mặt lạnh nhạt nhưng trong lòng như có con nai nhỏ đang chạy loạn, tim đập vừa nhanh vừa mạnh. Nàng ổn định tâm tình, vỗ tay ba lần, một cái giá treo được hai binh lính cường tráng đem lên. Nam Cung Tuyệt không chờ sai bảo, một tay đem tấm vải mà bốn cung nữ đang cầm, treo lên cao.
Hít!!!
Mọi người nín thở ngắm nhìn, chỉ sợ tuyệt tác trước mặt sau một cái chớp mắt liền biến mất. Tấm vải trắng được cho là vẽ linh tinh ấy bây giờ đang hiện ra trước mắt mọi người là một bức tranh hoàn mĩ. Thác nước ba ngàn trượng lập lờ khói trắng hùng vĩ kì ảo, một rừng mai trắng nở rộ trong sương khói, gần đó là một ngôi nhà tranh như ẩn như hiện giữa rừng hoa. Xa xa thấp thoáng hình bóng hai người, một nam một nữ nắm tay nhau. Tuy không rõ dung mạo nhưng chỉ cần vài nét phác thảo, người xem có thể cảm thấy hai người trong tranh dù đã lớn tuổi, nhưng vẫn nhìn ra họ thời trẻ hẳn là nữ nhân như hoa như ngọc, nam nhân tuấn mĩ kiêu hùng. Tuyệt tác!
Phải nói rằng, một hoạ sư vẽ bằng tay cũng mất đến khoảng hai, ba canh giờ mới có thể hoàn thành một bức hoạ như vậy mà cũng sẽ khá chật vật. Vậy mà, không những Lãnh Nguyệt hoàn thành một cách xuất sắc trong thời gian một khúc nhạc, mà lại còn vừa múa, vừa dùng... chân để hoạ lên.
Bóng lưng đó...Hoạ Thiên Lan kích động đứng dậy, đôi mắt sáng đến kinh người, giờ đây đong đầy nước mắt. Bóng lưng đó, làm sao bà có thể quên bóng lưng nam nhân một thời bà cùng sát cánh chinh chiến sa trường, nam nhân mà bà dành trọn cả đời để yêu?
- Thái hậu, Nguyệt Nhi lúc nào cũng mong người sống một cuộc sống thoải mái, trọn kiếp bình an. Nay, bức hoạ này Nguyệt Nhi xin dâng lên người. Chúc người vạn phúc kim an.
- Hảo, hảo. Thọ lễ của Nguyệt Nhi, ta thích. Bình thân đi!- Hoạ Thiên Lan cố gắng kiềm chế xúc động, cười, phân phó cung nhân đem bức hoạ về tẩm cung trong Liên Hoa Cung.
Phải nói rằng Thái hậu thực sự rất thích bức hoạ của Cửu công chúa. Tẩm phòng của thái hậu trước giờ không tuỳ tiện trưng bày đồ đạc. Phòng được trang trí vô cùng đơn giản. Ngoài giường ngủ, bàn trang điểm, một chậu liên hoa, một bộ tràng kỉ, một tháp quý phi và thanh trường kiếm Tiên đế ban tặng năm xưa thì không có đồ đạc gì nhiều. Nay bức hoạ của Lãnh Nguyệt được treo thêm vào phòng, đủ để thấy mức độ sủng ái của bà dành cho người cháu gái này như thế nào rồi.
Lãnh Nguyệt cung kính cúi đầu, lui về chỗ ngồi. Từng cái giơ tay nhấc chân đều chuẩn mực không thể bắt bẻ được gì, mà mơ hồ còn có phần phóng khoáng và uyển chuyển hơn Đệ nhất tài nữ Hạ Tâm Noãn nữa.
Một Lãnh Nguyệt lãnh đạm nhưng đúng mực như thế, một điệu vũ tựa như tiên tử, một bức tranh hoàn mĩ như thế...mà gọi là phế vật, vậy bọn họ, những tiểu thư chi thứ được gia tộc bồi dưỡng đang ngồi đây thì tính là cái gì? Những người lúc trước thường theo Tam công chúa Lãnh Tiểu Ni lăng mạ, cười nhạo Lãnh Nguyệt, nay ngồi im chẳng dám nhúc nhích. Sự xấu hổ và dè dặt lan rộng.
Lãnh Nguyệt cũng mặc người khác xấu hổ, thong thả về vị trí, nhưng nhìn quanh vẫn chẳng thấy vị trí trống lúc ban đầu. Hình như có gì đó, sai sai. Chỗ của nàng, có người đang ngồi? Nam nhân y phục đỏ rực như lửa, yêu mị nhìn nàng cười cười.
Hắn ngồi chỗ của nàng rồi, vậy nàng ngồi đâu? Ngồi đâu???
Nam Cung Tuyệt chết dẫm kiaaaaaa!!!
Lãnh Nguyệt đen mặt. Nàng hiện tại rơi vào tình huống đi không được mà ở cũng không xong, ngàn vạn lần muốn đem mười tám đời nhà ai kia ra hỏi thăm một lượt, chỉ còn cách bất đắc dĩ, nhấc chân về chỗ, tuy không cam lòng nhưng vẫn phải ngồi cạnh hắn.
Nam Cung cặn bã nào đó cười đến không khép miệng nổi. Tiểu hồ ly, trêu chọc thật thú vị nha!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.