Author: Tiểu Lãnh Lãnh Hiện tại đã gần cuối tháng 1, thời tiết không còn quá lạnh lẽo nhưng khi ra ngoài trời vẫn cần khoác một chiếc áo choàng mỏng. Khí hậu quả nhiên ưu đãi Bạch Vân Quốc, tiết trời thế này lại là điều kiện thuận lợi cho trăm hoa đua nở. Hoàng cung Bạch Vân tuy không phải có quá nhiều kì hoa dị thảo nhưng hoa cỏ nơi đây cũng là những loại ngàn vàng khó cầu, được đem tới từ tất cả các vùng trên toàn quốc. Tất cả những giống hoa tốt nhất phải chọn lựa kĩ càng rồi mới đưa vào cung, lại nhận được sự chăm sóc tỉ mỉ của những người thợ lành nghề nên hoa thơm bốn mùa khoe sắc. Mỗi mùa có một màu sắc đặc trưng nhưng duy chỉ có mùa xuân, hoa nở nhiều và đẹp nhất, như vẽ lên một mĩ cảnh chốn nhân gian. Dĩ nhiên, một người yêu cái đẹp như Lãnh Nguyệt càng không muốn bỏ qua khung cảnh tuyệt vời này. Tuy nhiên, nàng không muốn tới Ngự Hoa Viên ngắm cảnh, tránh đụng mặt những người không muốn gặp. May sao Nguyệt Cung cũng có một nơi thích hợp thưởng hoa, vừa không phải đi quá xa, thoả mãn bệnh lười biếng của Lãnh Nguyệt lại hoàn hảo yên tĩnh, tránh xa thị phi. Nơi đó chính là Trùng Hoa Viên. Trùng Hoa Viên nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Chỗ này ngày trước vốn dĩ chỉ là một khu vườn hoang phế. Bất quá hai năm gần đây Lãnh Nguyệt đã cho người cải tạo lại đất đai, thuận tiện tìm tới một vài giống hoa tốt đem trồng. Trừ bỏ lúc có người tới sửa sang một chút thì phần lớn hoa ở đây đều do Lãnh Nguyệt tự tay chăm sóc. Nàng của kiếp trước mỗi khi rảnh rỗi đều thích dồn tâm sức vào chăm sóc cây cảnh. Mỗi một người đều có cho mình một thú vui riêng, người thích đi mua sắm, người lại thích đọc sách, xem phim, nghe nhạc,... Nhưng Lãnh Nguyệt lại thích làm bạn với hoa cỏ, một mực si mê. Sau mỗi nhiệm vụ hoàn thành, hai bàn tay đều là huyết tanh dính đầy, chỉ có thứ tươi mát và thanh khiết như những đoá hoa kia mới làm cho tâm tình nàng bình ổn xuống, huyết tanh kia như được gột rửa mỗi lần nàng chăm sóc những cây hoa xinh đẹp. Chỉ thứ đó mới khiến cho Lãnh Nguyệt không cảm thấy bản thân như một cỗ máy giết người lạnh lùng vô cảm, nó khiến nàng có cảm giác...mình còn sống, khiến cho một chút thiện lương ít ỏi còn sót lại trong tâm nàng không mất đi, mặc dù thiện lương đó chẳng bao giờ được nàng dùng tới. Trùng Hoa Viên. Một cô gái đang chăm chú cắt tỉa, chăm sóc khóm hoa rực rỡ. Y phục tím sẫm dùng chỉ vàng thêu lên những đoá lưu vân, lại khoác thêm một kiện áo choàng lông cáo trắng như tuyết làm nàng càng thêm nổi bật giữa biển hoa, so với những bông hoa kia còn muốn rực rỡ hơn vài phần. Khuôn mặt chẳng phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng ngũ quan lại rất cân đối, tinh tế. Nàng chính là loại người dung mạo không quá xuất sắc mà lại khiến cho người đối diện có ấn tượng sâu đậm, gặp một lần liền không thể quên. Dĩ nhiên, đó chỉ là dung mạo sau khi dịch dung, còn nếu xoá bỏ lớp dịch dung kia, thực sự nói nàng là Đệ nhất Mĩ Nhân, tiên tử hạ phàm thì cũng chưa chắc đã đủ miêu tả. Đôi bàn tay búp măng nhỏ nhắn, trắng nõn như ngọc đang tỉ mẩn cắt tỉa cây. Mỗi một đường kéo lia qua, từng đoá hoa, từng chậu cây cảnh kia như được tiếp thêm sự sống, xuất hiện muôn hình vạn trạng. Nào là hình tiên hạc, bách điểu, núi non, tiên nữ, phượng hoàng,...tất cả đều sống động như thật, khiến ai cũng cảm thấy kinh ngạc đến sững sờ. Cảnh đẹp, mĩ nhân tạo nên một bức tranh tuyệt mĩ. Bất quá chẳng được bao lâu, bức tranh xinh đẹp và yên tĩnh đó lại hoàn toàn bị phá huỷ bởi một giọng nói chua ngoa. - A, Cửu muội lại có sở thích thưởng hoa sao? Tam tỉ thật không biết nha đầu thô kệch như ngươi lại có điểm tao nhã như thế đó!- Nữ nhân mới tới đem theo hai hàng tì nữ cùng thái giám, che miệng cười duyên, không khách khí đưa ra lời châm chọc. Lãnh Nguyệt nghe thấy tiếng nói cũng lười nâng mắt, tiếp tục chăm chú tỉa chậu cây thành hình phượng hoàng, từ đầu tới cuối đều là một bộ dáng chuyên chú. Nữ nhân kia thấy kế khích tướng không thành, lại trực tiếp bị người ngó lơ liền nổi giận. Nô tì thân cận bên cạnh thấy chủ tử bị khi dễ, lập tức tiến lên ra oai: - Láo xược, Tam công chúa đang nói chuyện với ngươi, ngươi dám không để ý sao? Người trước mặt vẫn không có động tác dư thừa, đem lời kia thành gió thoảng. Tam công chúa Lãnh Tiểu Ni nàng bao giờ thì gặp qua loại đãi ngộ này? Mọi người đều biết nàng là minh châu trong tay Lãnh Đế, ai chẳng tìm mọi cách bợ đỡ, lấy lòng, mà tiện nhân kia vì cái gì phớt lờ nàng. Hừ! Cho rằng Lãnh Tiểu Ni là người dễ bắt nạt sao? Nghĩ thế, nàng ta tức giận đi tới bên Lãnh Nguyệt, hung hăng gạt phắt cây cảnh đang được cắt tỉa kia. Chậu cây đặt trên một cái đôn lớn, bị gạt như thế có điểm không chịu nổi, trước một giây thất thần của Lãnh Nguyệt, rơi xuống đất, vỡ tan. Đất trong chậu cùng mảnh vỡ bắn ra tung toé trên mặt đất, nhìn qua thật hỗn độn. Nguyên bản một kiệt tác nghệ thuật sắp hoàn thành cũng theo đó mà hoàn toàn bị huỷ hoại. Lãnh Nguyệt trong khi chăm chú cắt tỉa, tuy nghe có người tới nhưng không chú ý xung quanh, đặt tất cả tâm tư lên từng nhát kéo, cho đến khi có người đem cây của nàng hất xuống. - Ngươi không cho ta mặt mũi, bản công chúa liền huỷ đi đồ của ngươi, thế nào? Phế vật xấu xí như ngươi thế nhưng cùng bản công chúa chung một nửa dòng máu, thực là làm ô uế hoàng thất Bạch Vân.- Lãnh Tiểu Ni hung hãn mắng chửi, ngón trỏ chỉ thẳng mi tâm Lãnh Nguyệt. Lúc này Lãnh Nguyệt mới để ý tới người vừa đến. Một đôi con ngươi xanh biếc lạnh nhạt nâng lên đánh giá người mới vừa rồi dám phá hoại đồ của nàng. Trước mắt là một thiếu nữ tầm mười tám tuổi. Khuôn mặt nàng ta phải nói là rất thanh tú. Làn da trắng như bạch ngọc, chiếc cằm nhỏ tinh xảo, môi hồng răng trắng, đôi mắt đen lại toát ra vẻ kiêu ngạo, hống hách. Một thân hồng y linh động, tóc đen cố định bởi trang sức bằng vàng hoa lệ. Bất quá không thể nào che nổi sự tầm thường của nàng ta. Kết hợp ngoại hình, lời nói và hành động, Lãnh Nguyệt nhận định, đây chính xác là một kiểu mĩ nhân ngực to não nhỏ. Lãnh Nguyệt lười biếng cùng những người này dây dưa, hiện tại vẫn là hạ lệnh đuổi khách: - Tam công chúa vẫn là nên trở vền Tâm Liên Cung đi, chỗ này của ta làm sao đón tiếp được một đại nhân vật như tỉ đây? - Hừ! Ngươi đừng tưởng Phụ hoàng sủng ngươi một chút lại không coi ai ra gì... - Cửu công chúa! Người có sao không?- Một giọng nói mang theo bao lo lắng truyền tới, cắt đứt lời nói của Lãnh Tiểu Ni, làm nàng ta phát cáu. Một thân ảnh thiếu nữ từ đằng xa vội vã chạy tới, thoáng nhìn qua lại chính là Băng Y. Nhưng khi nàng đến gần, lập tức, hai mắt Lãnh Nguyệt kết một tầng sương mỏng lạnh lẽo. Hai má của Băng Y có năm vết tay rõ ràng, sưng đỏ, nổi bật trên làn da tuyết trắng, nhưng vẫn lo lắng chạy về Trùng Hoa Viên. Không để Băng Y kịp hỏi thêm câu gì, Lãnh Nguyệt lạnh lùng hỏi, trong giọng nói là cứng rắn trước nay chưa từng có: - Là ai đánh muội? Bất quá không cần Băng Y trả lời, phía sau liên tiếp chạy đến hai cung nhân tiến tới hành lễ với Lãnh Tiểu Ni. Nàng ta nhìn hai người đi tới liền quát lớn: - Các ngươi chán sống rồi phải không? Dặn các ngươi dạy dỗ một con tiện tì cũng không xong. Một câu nói, khiến cho Lãnh Nguyệt nhìn thấu mọi chuyện. Đánh đòn phủ đầu sao? Cô công chúa này đúng là quá gàn dở rồi! - Băng Y là do cô sai người đánh?- Tuy là câu hỏi nhưng nàng chính là khẳng định. Mắt xanh xinh đẹp phủ một tầng băng sương lạnh lẽo. Sâu nơi đáy mắt như có từng đợt xoáy nước gào thét, lặng lẽ đem hình ảnh của Lãnh Tiểu Ni khoá chặt. Dám động vào người của Sát Vương nàng sao? Một khi Lãnh Nguyệt tức giận, hậu quả thực là thứ không phải người thường có thể chịu nổi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]