"Nên xử trí Long phó tướng thế nào?" Đông Thời Ngọc hỏi đằng sau. Lâu Thất chẳng thèm ngoảnh đầu: "Hắn là lính của ngươi thì ngươi làm chủ là được rồi." Quay về đại trướng, Lâu Thất gọi Thu Khánh Tiên tới. Nàng chỉ vào Ưng nói: "Tháo cái thứ đang buộc nham nhở như chó cắn trên người hắn xuống." Thu Khánh Tiên cười phì một tiếng. Nham nhở như chó cắn. Ưng bất lực ngồi ở đó mặc cho Thu Khánh Tiên tháo băng gạc trên người hắn xuống. Trong lòng hắn có chút tự giễu bản thân, lẽ nào bây giờ hắn còn muốn để nàng phải đích thân tháo cho hắn sao? Bây giờ nàng đã là đế hậu một nước, công chúa một triều, nữ soái đại quân rồi. Không hiểu vì sao đột nhiên hắn vô cùng hoài niệm khoảng thời gian khi nàng vừa tới. Khi hắn còn đang thất thần thì Thu Khánh Tiên đã nhanh nhẹn tháo hết toàn bộ đám vải băng bó trên người hắn ra rồi. Một mùi hôi thối buồn nôn sộc ra. Lúc đầu Lâu Thất vốn cũng chẳng để ý, nàng tưởng rằng đó là mùi hôi thối do vết thương thối rữa ra nhưng khi ngửi lại thì sắc mặt nàng đột ngột thay đổi, nàng bèn tóm lấy Trần Thập hất hắn ra ngoài. "Đừng có vào đây." Ưng và Thu Khánh Tiên ý thức được có gì không đúng, hai người cũng có chút khựng lại. Lâu Thất tới gần, lấy một con dao khều ra một miếng vải băng bó vết thương ở trên vai hắn, lộ ra một đường vết thương vô cùng kinh khủng. Miệng vết thương đó tựa như một con rết màu đen khổng lồ, những vệt màu đen rướm ra bên cạnh giống như cả ngàn cái chân của nó, trông vô cùng đáng sợ. Ở chính giữa vết thương đã thối rữa, con dao nhỏ khẽ rạch một đường liền có chất dịch đặc màu đen vàng chạy ra. "Sao thế, vết thương có độc?" Ưng chỉ nghĩ ra một nguyên nhân này. Lâu Thất chậm rãi lắc đầu. Nàng nhìn Thu Khánh Tiên có chút phiền não, lúc nãy nếu tự nàng động thủ thì còn dễ giải quyết. "Khánh Tiên, cô đừng ra ngoài nữa, cầm nước thuốc này rửa tay." Nàng lấy một cái bình ở trên bàn bên cạnh đưa cho cô ta. Bên ngoài doanh trướng, giọng Trần Thập sốt sắng vọng vào: "Đế hậu, có phải có chuyện gì không?" Lâu Thất chẳng buồn ngoảnh đầu: "Có một chút, nhưng ta có thể giải quyết được, ngươi đi viết thư cho đế quân bảo là bên đó đánh xong thì qua đây đi." Nàng có thể đoán được rằng cuối cùng bọn họ cũng sẽ có một kết thúc tại hoàng cung Hách Liên. "Còn nữa, viết luôn cả thư cho lão đạo sĩ thối bảo lão nghỉ ngơi hòm hòm rồi thì cũng tới đây luôn, không, lát nữa ngươi cưỡi Đại Bạch đi đón bọn họ, ta còn cần ít đồ bảo ca ca ta chuẩn bị cho ta." Nói xong, nàng đọc gần mười tên thuốc cho Trần Thập. Tuy Trần Thập nghe ra chắc chắn có chuyện gì xảy ra nhưng hắn biết Lâu Thất trước giờ nói một là một, hai là hai nên hắn chỉ có thể vội vã ghi nhớ những cái mà nàng nói rồi cắn răng lui xuống chuẩn bị. Trong doanh trướng, Lâu Thất lại không hoang mang cũng chẳng vội vã, nàng kéo chiếc ghế ngồi xuống trước mặt Ưng, nàng dựa lưng vào thành ghế, "Kể một lượt tỉ mỉ cho ta nghe quá trình các ngươi đánh với người của Đoạn Trần Tông." Lúc đầu, con đường mà Cố Thiếu Nghị chỉ vốn dĩ là sai nhưng thực sự là đám người Ưng quả nhiên lại đuổi được đường của bọn họ, bên trong nếu bảo không có bẫy thì quả thật nàng không tin. Ưng nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, bắt đầu nhớ lại. Bọn họ suốt cả đoạn đường bám theo người của Đoạn Trần Tông, đến trước lúc tới vương triều Hách Liên thì mới bị đối phương phát hiện ra. Đối phương có khoảng trăm người, người như nào cũng có, kẻ thì biết dùng độc, kẻ thì biết dùng ám khí, thậm chí ngay cả trận pháp, cơ quan, vu thuật, bùa chú cũng đều có cả, điều này khiến bọn họ đuổi theo vô cùng vất vả, lính bên cạnh không ngừng bị giết. Nhưng đám người mà hắn đem theo cũng chẳng phải hạng bình thường, bọn họ cứ bám chặt lấy đối phương, lúc đầu Ưng và bọn chúng vẫn chưa thật sự đối đầu chính diện, mãi cho đến khi bọn họ tới một nơi có tên là Ưng Chuỷ Cốc thì đối phương lại đột nhiên hồi sát, hai bên triển khai chém giết đối phương tại Ưng Chuỷ Cốc, đó là một trận tử chiến. "Bên cạnh không ngừng có người gục xuống, có người của Đoạn Trần Tông, cũng có cả người của chúng ta, không biết ở đó tại sao lại có chim ăn xác người, cuối cùng một đàn chim ăn xác bay tới, chúng thủ hạ chỉ còn lại mười một người, đối phương vì muốn tránh chim ăn xác nên lúc này mới chia ra. Chúng thủ hạ trốn vào trong một sơn động, nghỉ ở đó một đêm, đến khi chúng thuộc hạ ra ngoài thì bọn chúng cũng đề không ở đó nữa rồi." Chim ăn xác. Lâu Thất đột nhiên đưa tay ra xé y phục của hắn khiến nửa thân trên của hắn loã lồ. Mặt Ưng ngay lập tức đỏ bừng: "Đế hậu, người làm gì vậy?" "Đỏ mặt cái gì chứ?" Lâu Thất liếc hắn một cái: "Có điều, cũng được đấy, có mấy múi đây này." Lúc đó mặt Ưng lại càng đỏ hơn, thật sự chỉ muốn nhảy cẫng lên: "Đế hậu!" Đừng có hại hắn được không, bây giờ hắn sợ lắm rồi, lời này mà truyền tới tai đế quân thì nói không chừng mấy múi của hắn bị mài cho phẳng luôn. Sợ quá đi à! Lâu Thất cố ý trêu hắn cũng là vì lời nàng muốn nói tiếp theo. Khi mà mặt Ưng còn đang đỏ bừng nhìn nàng tay chân lúng túng thì Lâu Thất hờ hững hỏi một câu: "Ưng vệ, ngươi có tin ta không?" Quả thực là Ưng bị ghẹo rồi, hắn vô thức gật gật đầu: "Tin, dĩ nhiên là tin." Hắn cứ hễ nghĩ lại từng có lúc không tín nhiệm nàng mà cảm thấy vô cùng hối hận tự trách. Lâu Thất xoáy sâu vào mắt hắn nói: "Vậy thì, ngươi vào trong hoàng thành Hách Liên, bất luận là gặp kẻ nào ở đó, ả ta muốn ngươi làm cái gì thì ngươi đều làm theo, ngươi làm được không?" Thu Khánh Tiên nghe xong liền thất thanh. "Đế hậu, tuyệt đối không được!" Ưng vừa tới nên không rõ, nhưng cô ta ở đây thì rõ tường tận, Hách Liên Quyết đã nói bảo cô ta không được vào hoàng thành, Long phó tướng của Đông Thanh sau khi vào thành thì ra đây lại trở thành bộ dạng như vậy, bây giờ rõ ràng là Dị Thế Chi Hồn gì đó đang ở trong hoàng thành Hách Liên, lúc này tiến vào há chẳng phải tự tìm đường chết sao? Kể cả không phải chiến đấu mà chết thì cũng sẽ có khả năng sẽ trở thành kẻ phản bội. Ưng vệ vào đó thật sự không sao chứ? Huống hồ, mục tiêu của đối phương là đế hậu, bây giờ đế hậu vốn dĩ có chút nghi ngại bởi trong tay đối phương có Vân Phong công tử và Tiểu Trù cô cô rồi, bây giờ lại thêm cả Ưng vệ nữa. Đối phương vì cái này mà uy hiếp đế hậu thì làm thế nào? Ưng cũng giãy nảy, hắn nhìn Lâu Thất, chỉ cảm thấy đến ngay cả hít thở cũng thấy khó khăn, nhưng lại cảm giác khả năng là hắn bị doạ: "Đi vào hoàng thành, làm gì? Bên trong có ai?" "Có khả năng chính là kẻ địch lớn nhất của chúng ta, cũng có thể chính là kẻ khởi nguồn tạo nên thế cục đại loạn thiên hạ hiện nay, còn nữa, ả là người ép phụ thân của ta và Trầm Sát tới bước đường này, không, không thể gọi là người. Bây giờ ả ta có thể đang ở trong thân thể của Vân Phong, cũng có thể là ở trong thân thể của Tiểu Trù." Ưng nghe đến nỗi mà đầu óc lùng bùng lại vô cùng khiếp hãi. "Ưng, ngươi nghe ta nói đây, thứ mà các ngươi gặp phải có khả năng không phải chim ăn xác mà là trận pháp vu thuật mà đám người của Đoạn Trần Tông dùng Ngự Điểu Thuật dẫn tới, vết thương của ngươi có một loại độc tố dùng cỏ độc mà trên thế giới này không thể giải được, ngươi chỉ có thể chống chọi ba ngày, ngươi bị thương đến hôm nay là ngày thứ mấy rồi?" "Hai ngày." Sắc mặt của Ưng tái mét. "Thời gian không còn nhiều nữa, chỉ có người đó mới có thuốc giải, ngươi vào đó, đồng ý tất cả yêu cầu của ả ta để đổi lấy thuốc giải. Có lẽ ả sẽ không cho ngươi toàn bộ thuốc giải nhưng ít nhất còn có thể sống. Ngươi còn sống thì ta sẽ có thể tranh thủ thời gian nghiên cứu ra thuốc giải, ngươi có nghe hiểu không?" Ưng phản ứng có chút kịch liệt: "Không, thủ hạ không vào, nhỡ ả ta bảo thủ hạ giết người thì sao?" Lâu Thất dùng một chưởng đập vào đầu hắn: "Ngươi dốt thế, ngươi giết được ta sao?" Ưng cắn răng. "Loại độc này có tính truyền nhiễm, Khánh Tiên." Cô ta ban nãy đã đụng vào thứ nước đặc ở vết thương của Ưng. Sắc mặt của Thu Khánh Tiên trở nên trắng bệch. Cô ta cũng phải đi vào sao? "Cùng đi về với thuộc hạ còn có mười người nữa." Ngữ khí của Ưng có chút chua chát. Lâu Thất hô lên một tiếng: "Người đâu!" "Đế hậu, thủ hạ có thể suy nghĩ một canh giờ được không?" Lâu Thất gật gật đầu rồi đi ra ngoài. Ưng ở đằng sau cất cao giọng hỏi: "Đế hậu không sao chứ?" Nàng ta lắc lắc đầu nói: "Ngươi quên rồi sao, cả trăm loại độc cũng chẳng xâm nhập được vào người ta. Không chỉ là các loại độc ở đây, còn cả những điểm này của thời hiện đại cũng có liên quan tới nữ nhân điên rồ đó, nếu không phải ả ta thì sau này nàng cũng sẽ không lấy thân thử độc, nàng luôn nghiên cứu cải tiến nguyên liệu dược dục đồng thời cũng phải chịu rất nhiều khổ sở, chịu nhiều sự đau đớn. Lâu Thất đem theo Lâu Tín đi gặp những người khác, mười người đó sau khi trở về may là không tiếp xúc với nhiều người khác, tất cả chỉ có sáu người, toàn bộ đều bị Lâu Thất gom lại vào một chỗ. Nhưng sau đó Lâu Thất mới phát hiện ra trên người họ tuy đều bị thương nhưng không có loại độc như trên người Ưng. Sắc mặt của nàng trùng xuống. Đây hoàn toàn không phải chuyện tốt, bởi nếu trên người của tất cả bọn họ đều có vết thương đó thì có nghĩa là đối phương không cố ý nhắm vào ai, chỉ muốn bọn họ chết, hoặc giả truyền nhiễm cho Lâu Thất mà thôi. Nhưng nếu chỉ mỗi Ưng trúng độc, điều này cho thấy tính mục đích của đối phương rất rõ, chính là muốn tìm Ưng. Trong thời gian một canh giờ đợi Ưng, Lâu Thất thúc ngựa ra khỏi doanh, nàng muốn yên tĩnh một mình. Lại có hoa tuyết bay bay xuống. Mấy hôm nay tuyết cứ rơi mãi không ngớt, trời đất thành một mảng trắng xoá trông vô cùng trống trải. Bỗng nhiên nàng lại có một cảm giác thê lương và cô độc. Không ngờ rằng nữ nhân điên cuồng năm đó khiến nàng trở nên thê thảm nhất, vòng vèo quanh co một hồi lại trở thành kẻ hại nàng đến mức nàng gần như phải tan cửa nát nhà, trong lòng nàng không kiềm được một cảm giác, liệu có phải thật sự mọi thứ là vì ả ta? Tất cả là do ả ta hại sao? Song thân phụ mẫu của nàng và Trầm Sát, mười mấy năm gian khổ chống chọi của thái hoàng thượng, kẻ cầm đầu chính là cô ả sao? Nàng chưa bao giờ yếu đuối, cũng chưa bao giờ ôm tội vào người nhưng giờ khắc này, nàng lại cảm thấu không kiềm chế nổi, nàng cảm thấy có chút mênh mang. Tiếng vó ngựa truyền từ đằng xa tới. Lâu Thất ghìm cương dừng Đạp Tuyết lại, đằng sau có một tiếng gió nhỏ vút tới, một con Tử Vân Hồ nhỏ bé chui vào lòng nàng. "Cái đồ bé con này, sao lại theo tới đây?" Lâu Thất khẽ vuốt bộ lông dày rậm đã mọc lại toàn bộ của U U, nàng khẽ hé một nụ cười. "xem này, liệu có phải chúng ta lại có khách tới không." Trong gió tuyết mông lung, có một bóng dáng đang cưỡi trên lung ngựa đạp tuyết phi tới. Cái đầu tiên đập vào mắt Lâu Thất là bóng dáng đang cưỡi ngựa một mình đi đầu, y bào màu tối, trên lưng áo choàng màu đỏ tung bay phấp phới trong gió. Nàng trợn tròn mắt lên nhìn. Vừa rồi mới bảo Trần Thập viết thư nà chàng đã tới nhanh như vậy sao? "U u." "Ngươi cũng nhận ra rồi đúng không?" Lâu Thất cười rồi đá hai chân vào bụng ngựa, "Đi!", nàng tới đón nam nhân của nàng. Trầm Sát từ xa nhìn thấy cả đất trời mênh mông chỉ có một người đang cưỡi ngựa như bay tới. Lúc chàng đến còn không gửi thư, vì thế mà nhất định nàng không thể tiên tri biết trước được, nhưng vì sao gió tuyết lớn như này mà nàng lại phi ngựa một mình trong nơi mênh mang trống trải này? Đến khi lại gần, chàng nhìn nữ nhân mà chàng đặt ở vị trí quan trọng nhất trong tim mình đang phi ngựa nhào tới, trong khoé mắt nàng dường như còn rớm lệ, trái tim Trầm Sát đột nhiên cảm thấy đau đớn. Chàng giang rộng đôi tay, ôm lấy thân xác mềm mại của nữ nhân đó vào lòng, chàng siết chặt lấy nàng. "Nói cho bản đế quân biết ai bắt nạt nàng thế?" Lâu Thất thở một hơi, vùi đầu vào lòng chàng lắc lắc: "Chỉ là ta đột nhiên nhận thấy liệu có phải ta là kẻ cầm đầu gây ra mọi chuyện hay không mà thôi?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]