Chương trước
Chương sau
Vừa nghĩ đến Lâu Hoan Thiên có thể xảy ra chuyện, trong lòng Lâu Thất đâu còn tâm tư tìm kiếm Địch lão tướng quân và Hiên Viên lão vương gia?
Được thôi, tuy bọn họ một kẻ là lão tướng của vương triều, một bên là người thân, nhưng trong lòng nàng luôn có sự phân chia thứ tự, trái tim nàng không hề to lớn, so với ca ca của nàng, thì đương nhiên những người khác phải đứng né qua một bên.
Lúc này, một con Tri Cơ Điểu dùng tốc độ bọn họ chưa từng thấy bay lao đến, tiếp theo sau đó bọn họ bắt gặp nữ nhân từng ở bên cạnh Thánh Tiên cung chủ.
Tuy tuổi tác đã lớn, nhưng người nữ nhân này cho bọn họ một cảm giác thanh lịch quý phái, khí chất bất phàm.
Tuy trước kia Lâu Thất cũng để ý đến nữ nhân này, nhưng nàng đã không còn nhiều tinh lực để chia cho nhiều người khác nữa, cho nên chỉ liếc nhìn hai chập, vốn dĩ nàng còn tưởng bà là thê tử của Thánh Tiên cung chủ.
"Tiểu Thất, may là tìm được các con! Nhanh, nhanh đi cứu mẫu thân của con!"
"Cứu mẫu thân của ta? Ngươi là ai?"
"Tiểu thất, ta là bà ngoại của con! Có thể khoan hỏi không? Trên đường đi, ta sẽ kể cho con biết sau!"
Lâu Thất bịt chặt tim, càng lúc nàng càng có cảm giác khó chịu, nhưng đối với nữ nhân tự dưng từ đâu xuất hiện, còn tự xưng là bà ngoại của nàng, nàng vẫn mang mối nghi ngờ trong lòng.
"Chít chít!" Tri Cơ Điểu kêu vội, vây bên cạnh bà kêu không ngừng, dường như đang rất vội. Khuôn mặt của nữ nhân lộ vẻ hối hả, tiến lên trên nắm lấy bàn tay của Lâu Thất, "Ta không thể đi quá xa so với Thánh Tiên cung, thời gian của ta không nhiều, Tiểu Thất, hãy mau đi tìm mẫu thân của con."
Lời của bà chưa dứt, Lâu Thất và Trầm Sát liền thấy mái tóc của bà trắng dần theo tốc độ nhìn bằng mắt thường, từ từ trắng đến ngọn đuôi, còn da mặt và da tay của bà cũng dần trở thành già nua, nhăn nheo, nổi đốm đen của người già.
"Bà."
Lâu Thất kinh hãi, lật người xuống ngựa, vội vã đón lấy cơ thể đang ngã xuống của bà ta.
"Tiểu Thất, ta có lỗi với mẫu thân của con, năm xưa ta định dắt nó vào Bạch Mộ Thánh Cốc, ta bị bệnh, chỉ có thể sinh sống ở nơi có Long Diên sinh trưởng, Thánh Tiên Sơn có Long Diên, Thánh Cốc cũng có Long Diên, nhưng mẫu thân của con nhất quyết đến với cha con, vì thế, ta tức nó cả nửa đời người, nhưng ta cũng chẳng có cách."
Dõi nhìn bà ta từ một phụ nữ xinh đẹp bỗng chốc hoá thành một bà lão tóc bạc đầy đầu, Lâu Thất cắn môi, nhịn không được hỏi: "Chẳng phải tìm được Long Diên sẽ đỡ hơn sao?"
"Đâu có dễ dàng như vậy, Long Diên có linh tính, sống ở dưới đất, gốc rễ có thể chạy, vốn dĩ không thể tìm được." Bà cười khổ, "Huyết mạch Bạch Mộ của chúng ta, quan hệ trực thuộc sẽ có cảm ứng, những năm nay ta đang tìm mẫu thân của con, nhưng tại sao không đau khổ, bởi vì ta biết nó còn sống, nhưng hôm nay ta cảm giác được nó sắp chết, Tiểu Thất, con mau đi."
Bà thở hổn hển vài cái, lại nói tiếp: "Đợi sau khi con cứu mẫu thân con ra, nhất định phải đến Thánh Cốc."
Lời còn chưa dứt, bà đã ngất xỉu, Lâu Thất đang định cho bà dùng Thần Thuỷ Niệm, nhưng Hiên Viên Lại và Thánh Tiên cung chủ cùng xuất hiện, thân hình bay lướt, người đã không còn nhìn thấy được tung tích, chỉ có lời nói theo gió thoảng: "Ta đưa bà ta về."
Hiên Viên Lại định lên tiếng lúc này mới kịp dặn dò: "Bà ta không thể dùng bất kì loại thuốc nào."
Lâu Thất phóng như hoả tiễn đến trước mặt của ông, một tay nắm lấy cổ áo ông, dữ dằn nói: "Lão đạo sĩ thối, lão nói rõ cho con biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Buông tay buông tay, bình tĩnh bình tĩnh." Hiên Viên Lại vỗ vỗ tay của nàng, quay đầu nói với Trầm Sát: "Ê, ngươi quản giáo thê tử của ngươi đi chứ? Không tôn trọng người già như vậy sao được?"
Trầm Sát liếc ông một phen, nhẹ giọng nói với Lâu Thất: "Thất Thất, có cần bổn Đế Quân ép khẩu cung giùm nàng không? Nàng nói dùng hình phạt gì thì dùng hình phạt nấy."
"Hai tên đồ đệ bất hiếu kia." Hiên Viên Lại đau lòng tột cùng.
Lâu Thất hừ nhẹ một tiếng, yết hầu vang lên tiếng trong veo, Đại Bạch nhanh chóng bay xuống, nàng túm lấy Hiên Viên Lại nhảy lên trên, Trầm Sát đương nhiên cũng đi theo.
"Hoả, Trần Thập, việc tìm người thì giao cho các ngươi đó!"
Quăng lại một câu, Đại Bạch đã bay thẳng lên trời, U U không biết xông ra từ nơi nào, nhưng khi nhảy nhót lên trên suýt chút nữa, mắt thấy sắp rơi xuống, Trầm Sát tung năm trảo, bắt nó lên.
"U u!" Bạn U U nịnh bợ cạ cạ bờ vai của hắn, tuyệt đối không dám cạ gương mặt của hắn.
"Đi chỗ khác chơi." Trầm Sát vẫn chê bai đuổi nó đi chỗ khác.
U U kêu nhẹ hai tiếng, cắn vài cọng lông màu trắng, rất nghe lời đi chỗ khác ngồi chơi.
Hiên Viên Lại thấy Lâu Thất vẫn túm lấy ông, lại không nỡ ra tay, chỉ bất lực cúi đầu nói: "Ta thật là oan ức quá mà, năm xưa ta cũng chỉ gặp bà ta vài lần, lúc đó tính cách của bà ta rất ương bướng, sư phụ kể bà ta bị nam nhân làm tổn thương, ta cũng chẳng biết tổn thương bằng cách nào, sau này mới biết, bà ta gặp gỡ một nam nhân, làm chuyện đó với ông ta, sau đó có con, nhưng nam nhân đó đột nhiên biến mất, tìm sao cũng không thấy, khi gặp được sư phụ, bà ta vừa lúc đâm vào bước đường cùng, sư phụ thấy bà ta thật tội nghiệp, bèn thương lượng với trưởng lão của Bạch Mộ Tộc, để ông ra mặt giả bộ thành thân với nhau, cho bà ta một chân trời bảo vệ. Lúc đó ta luôn gọi bà ta là Du phu nhân."
Bị nam nhân bỏ rơi?
Lâu Thất ngơ ngác một hồi.
Hiên Viên Lại nhân cơ hội nhẹ nhàng bóp ngón tay của nàng kéo ra, lui về sau một bước, và lôi Trầm Sát đứng trước mặt mình, tự thu rút nửa phần cơ thể của mình, lại tiếp tục nói: "Sau này không được gặp Du phu nhân thêm một lần nào nữa, lần này sư phụ tìm tới đây, vừa mới nói với ta, thì ra Du phu nhân là bà ngoại của con, là mẫu thân của hoàng tẩu. Cho nên, huyết mạch Bạch Mộ Tộc của con bắt nguồn từ bà ta, nhưng thân phận của ông ngoại con không rõ ràng, lai lịch bất minh, sư phụ luôn tìm kiếm ông ta, tìm kiếm lâu như vậy chả có lấy một mẻ tin tức. Ta đoán, ông ngoại con đến từ thế giới hiện đại, bởi vì lần phá hỏng của vòng thời gian, ông ta rơi vào thế giới này, gặp gỡ quen biết với bà ngoại, sau đó sinh ra mẹ của con, chỉ là không biết vì lý do gì, ông ta lại rời khỏi thế giới này, cho nên ở đây muốn tìm sao cũng không được."
Thấy Lâu Thất liếc qua, ông vội lấy lòng: "Đây cũng vừa được phân tích khi nãy thôi, được rồi được rồi, ta cho con một Tri Cơ Điểu để tìm người."
Nghe giọng huýt trong trẻo của ông, một con tri cơ điểu vù vù bay tới. Hiên Viên Lại nói với Lâu Thất: "Nhiễu hai giọt máu."
"Hừ. Chiêu này lão chưa từng dạy con." Lâu Thất giơ giơ nắm đấm.
Hiên Viên Lại ngẩng cằm lên nói: "Chẳng lẽ con không biết thân làm sư phụ phải chừa chút bản lĩnh áp đảo sao? Nếu dạy hết toàn bộ, thì sau này con hi sư diệt tổ ta phải làm sao?"
Thật ra ông đang chột dạ, tóm lại không thể nói với nàng, ông không truyền dạy cho nàng cách thức truy tìm tung tích, là bởi vì hồi đó làm biếng trốn đi ngủ hoặc sau khi bắt ép nàng luyện tập mệt mỏi lỡ tìm ông tính sổ, cho nên mới không dạy đó thôi?
Đồ đệ này quá là yêu nghiệt, ông cũng khổ sở lắm có biết không.
Trầm Sát giơ tay tóm Lâu Thất vào lòng mình, rút một cây châm lấy hai giọt máu của nàng đưa cho Hiên Viên Lại, động tác dịu dàng khiến Hiên Viên Lại ghen tị chua chát nói: "Thật là bày đặt, chẳng qua có hai giọt máu, máu hồi đó nó chảy cũng đâu chỉ có như thế."
"Sau này nàng có bổn Đế Quân bảo vệ." Trầm Sát liếc ông một phen, bỏ ngón tay của Lâu Thất vào miệng ngậm mút.
"..."
Hiên Viên Lại thật muốn lật tẩy con thuyền thâm tình này.
"Ngươi có biết làm như vậy thật sự rất dơ bẩn không?"
"Bổn Đế Quân không bao giờ chê Thất Thất dơ."
"Có nhiêu đó không cần phải cầm máu."
"Bổn Đế Quân thích."
"..." Thật muốn lật tẩy con thuyền thâm tình kia thì phải làm sao đây?!
Lâu Thất nhịn hết nổi: "Còn không mau lên! Không kịp cứu người thì ta diệt sạch các ngươi!" Thật là hung dữ quá đi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.