Chương trước
Chương sau
Đối phương đã nói như vậy, đúng lúc Lâu Thất cũng có chuyện muốn hỏi cho nên nàng quyết định cho ba thiếu nữ này đi cùng.
Vân Tinh Nhi chỉ vào Trầm Sát nói: "Có ba con ngựa, mỗi người đưa theo một người. Ta sẽ ngồi con này." Mặt Vân Bình hơi đỏ lên, đi về phía Lâu Thất. Vân Thúy thì nhìn về phía Trần Thập.
Lâu Thất cười một tiếng: "Các ngươi đã tự sắp xếp xong rồi à?"
"Còn cười sao?" Trầm Sát nghiêng đầu nhìn nàng, đưa tay ra, Lâu Thất lập tức bị hắn dùng nội lực hút tới, rơi vào trong lồng ngực hắn.
Nàng ở trên cao nhìn xuống Vân Tinh Nhi bên dưới, cười nói: "Xin lỗi, không thể dựa theo sắp xếp của các ngươi rồi. Ngựa của ta cho các ngươi mượn đó, thị vệ đẹp trai nhất của chúng ta cũng có thể mang các ngươi theo, tên hắn là Trần Thập."
Ở phía bên kia, Trần Thập đã đưa tay kéo Vân Thúy lên.
Vân Bình cũng không do dự, nhanh chóng lôi kéo Vân Tinh Nhi về phía Đạp Tuyết. Vân Tinh Nhi bĩu môi, cấu vào eo Vân Bình, thấp giọng nói: "Bình tỷ tỷ, sao ngươi không cho ta..."
"Cho cái gì? Muội không thấy công tử đó và cô nương kia là một đôi sao?"
"Nhưng bọn họ cũng chưa chắc đã thành thân." Vân Tinh Nhi có chút không phục.
Vân Bình thở dài, thấp giọng nói: "Tinh Nhi, ta biết muội không muốn bị tiến cống, nhưng Hoa tỷ tỷ đã có vị hôn phu, hiện giờ Vân gia chỉ có muội là thích hợp nhất mà thôi."
"Năm đó... không phải người đó cũng chạy trốn sao?"
"Im miệng!" Vân Bình thấy nàng nhắc tới người đó, trong lòng hơi hoảng loạn, vội cắt ngang: "Sao có thể so sánh được? Người đó là hiến cho Hắc Vu tộc, còn muội chẳng qua chỉ là vào Thánh Cốc để làm một nữ tử bị tiến cống mà thôi, hoàn toàn không giống nàng ta. Muội đừng mơ mộng hão huyền nữa, nếu không Hoa tỷ tỷ không tha cho muội đâu."
"Vị hôn phu của Hoa tỷ tỷ cũng có chút kì quái, ta không cách nào gọi hắn là tỷ phu được, tỷ biết không, ta cảm thấy thị nữ bên cạnh hắn có chút kì quái." Vân Tinh Nhi nói.
Hai người cưỡi ngựa cách mọi người một đoạn, cứ nghĩ không có ai nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, nhưng không ngờ Trầm Sát và Lâu Thất đã nghe được rõ ràng.
Chỉ là thính lực của Vân Tinh Nhi tốt hơn cả dự đoán của bọn họ nên bọn họ mới không dám nói nhiều, cho dù muốn nói thì cũng dùng truyền âm nhập mật.
Rất nhanh đã tới ngã ba, mọi người thấy Trầm Sát và Lâu Thất thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng thấy ba người Vân gia thì lại hơi sửng sốt.
Vừa nãy Lâu Thất đã nói cho bọn họ biết phía trước là thứ gì, nhưng sao lúc về lại trở thành ba thiếu nữ xinh đẹp vậy?
Nhưng mọi người cũng không hỏi nhiều, Thiên Nhất và Lâu Tín đã về biên thành nghe ngóng, cho nên bọn họ dùng tốc độ rất chậm, vừa đi vừa đợi...
Trầm Sát và Lâu Thất vừa xuống ngựa thì lập tức lên xe ngựa, đám người Vân Tinh Nhi cũng đi cùng. Tiểu Trù và Nhị Linh thấy vậy cũng đi theo. Hừ, tự dưng có thêm ba người không rõ lai lịch xuất hiện, các nàng nhất định phải đi lên phục vụ Đế Hậu, nếu không đối phương lại nghĩ Đế Hậu dễ bị bắt nạt!
Biết rõ không ai bắt nạt được Lâu Thất những bọn họ vẫn không nhịn được, muốn đi lên.
Lên xe ngựa, Vân Tinh Nhi lẩm bẩm: "Xe ngựa này lớn thật đó..."
Nhiều người ngồi như vậy mà vẫn còn rất rộng...
Nhị Linh đi pha trà, Tiểu Trù lấy một món điểm tâm từ ngăn kéo ra, nhanh chóng bày đầy bàn. Những món điểm tâm kia nhìn rất tinh xảo, thơm ngọt ngon miệng, có hình hoa mai, hình con thỏ, hình vuốt mèo... vô cùng đáng yêu. Trước giờ bọn họ chưa từng nhìn thấy điểm tâm đáng yêu như vậy, trái tim bọn họ cũng sắp mềm nhũn rồi...
Ba người không nhịn được, không để ý những thứ khác nữa, ánh mắt đều nhìn chăm chú vào chỗ điểm tâm trên bàn. Vân Tinh Nhi còn không nhịn được mà hỏi một câu: "Mấy thứ này đều ăn được sao?"
"Ừ." Lâu Thất nói xong lập thất duỗi tay lấy một miếng bánh ngọt hình vuốt mèo, nhưng tay lập tức bị Trầm Sát bắt lấy.
Nhị Linh ở bên cạnh nhanh chóng đưa một chậu đồng khắc hoa đến, đổ thêm chút nước nóng, sau đó lại lấy một bình nhỏ, đổ hai giọt tinh dầu thơm bên trong ra.
"Vừa cưỡi ngựa xong, không rửa tay mà đã ăn sao?" Trầm Sát tự mình cầm tay Lâu Thất, cẩn thận rửa tay cho nàng. Tiểu Trù đưa vải bông trắng tinh tới, hắn lấy vải bông bọc tay nàng lại, lau khô từng ngón tay cho nàng, sau đó mới nói: "Ăn đi."
Lâu Thất bĩu môi một cái.
Thật ra đây là thói quen xấu của nàng. Trước đây, khi đi làm nhiệm vụ thường không có điều kiện tốt để ăn đồ ngon, đôi khi hoa quả cũng chỉ cần dùng tay áo lau qua là có thể ăn rồi. Nàng cho rằng thể chất của mình không giống người thường, không sợ độc, không sợ ốm đau bệnh tật cho nên không quá coi trọng vấn đề vệ sinh.
Nếu như ở bên ngoài, không có điều kiện thì Trầm Sát cũng mặc kệ nàng, nhưng vừa có điều kiện là hắn đã bắt đầu quan tâm đến nàng rồi.
Ba người Vân Tinh Nhi nhìn thấy cảnh này vô cùng kinh ngạc.
Trong nhận thức của bọn họ, cho dù ở đâu thì trước giờ cũng chỉ có nữ nhân phục vụ nam nhân mà thôi. Ở Hắc Vu tộc và Bạch Vu tộc thì đó là chuyện đương nhiên, ở Bạch Vu tộc còn đỡ hơn một chút, có vài nam nhân cũng cưng chiều nữ nhân của mình. Nhưng trước giờ các nàng chưa từng thấy nam nhân rửa tay cho nữ nhân, còn rửa một cách dịu dàng, cẩn thận như vậy, quả thật là coi nữ nhân kia như bảo bối...
Lập tức, trái tim của ba thiếu nữ đều đập thình thịch. Có lẽ tình cảm này của bọn họ không phải là yêu, chỉ là ngưỡng mộ mà thôi...
"Hai người thành thân rồi sao?" Vân Tinh Nhi không nhịn được, lên tiếng hỏi.
"Ừ." Lâu Thất gật đầu, cầm miếng bánh hình vuốt mèo lên cắn một cái, vui vẻ híp mắt lại.
Nhìn dáng vẻ của Lâu Thất, ba người Vân Tinh Nhi cũng không dám ăn, bọn họ còn chưa rửa tay, nhỡ đâu lại có người không cho bọn họ ăn thì sao?
Nhưng các nàng đã nhanh chóng phát hiện ra bản thân mình suy nghĩ quá nhiều rồi, bởi vì Tiểu Trù đã cười nói với các nàng: "Mời ba vị dùng điểm tâm." Sau đó chỉ lên mặt bàn. Các nàng phát hiện ra điểm tâm của các nàng và Lâu Thất là hoàn toàn giống nhau, mỗi bên một phần, căn bản không cần tranh giành.
Trầm Sát cho ba người này lên xe ngựa của hắn cũng vì Lâu Thất mà thôi. Nàng có lời muốn hỏi bọn họ, cưỡi ngựa không tiện nói chuyện.
Bọn họ còn chưa kịp nói vào vấn đề chính thì Thiên Nhất và Địa Nhị đã chạy về, Thiên Nhất ngồi bên ngoài xe ngựa, biết trong xe có người nên hắn cũng không nhiều lời.
"Không tìm thấy tung tích của Cố Thiếu Nghi trong thành nữa, tiểu nhị ở quán rượu nói rằng hai ngày nay hành động của ông chủ có chút khác lạ, dường như khác trước rất nhiều."
Mặt Trầm Sát đen lại.
Bọn họ lại bị lừa!
Nếu không phải vừa gặp gỡ những nam nhân kia, Lâu Thất nói muốn quay về thì bọn họ đã đi thẳng theo con đường kia, Triều Hà thành gì đó mà Vân Tinh Nhi nói, lúc đó thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì...
Đương nhiên, chưa chắc bọn họ đã xảy ra chuyện, nhưng như vậy cũng làm chậm trễ thời gian đi đường của bọn họ.
Đáng chết!
Xem ra có người cải trang thành Cố Thiếu Nghi kia.
"Những người khác đâu rồi?"
"Đều đã xuất phát, hẳn là không đi lầm đường..." Thiên Nhất nói.
Cho nên, đối phương cũng chỉ nhằm vào hắn, hoặc Lâu Thất.
Nhất định người kia là do Đoạn Trần Tông lưu lại.
Nói như vậy thì chẳng lẽ Thánh Tiên Cung có chuyện gì liên quan tới bọn họ? Vì thế đối phương mới hi vọng bọn họ đến Thánh Tiên cung trễ một chút, bọn họ có thể tranh thủ thời gian để sắp xếp lại một ván cờ khác?
Lâu Thất vỗ vỗ vai hắn: "Sẽ có cơ hội gặp lại thôi."
Hắn không cần lo lắng không có cơ hội diệt trừ đối phương.
Nói chuyện với ba người Vân Tinh Nhi cũng không quá khó khăn, ngoại trừ Vân Bình lớn tuổi hơn thì hai người kia đều chưa có nhiều kinh nghiệm, trước mặt con cáo già như Lâu Thất, bọn họ đều biết gì nói nấy.
Bọn họ thật sự đến từ Bạch Vu tộc. Bạch Vu tộc, Vân gia. Trong đó, Vân Bình và Vân Thúy là chị em họ, là con gái của quản sự trong Bạch Vu tộc, còn Vân Tinh Nhi là con gái của trưởng lão trong tộc. Trưởng lão này và tộc trưởng là huynh đệ ruột thịt, nàng ta còn có một tỷ tỷ tên là Vân Nhược Hoa nữa. Đáng lẽ Vân Nhược Hoa mới là người bị tiến cống, nhưng trước khi tiến cống thì nàng ta lại có vị hôn phu nên gánh nặng này lập tức rơi xuống đầu Vân Tinh Nhi.
Nữ tử tiến cống của Bạch Vu tộc? Nghe nói là mỗi khi Thánh Cốc mở ra, bọn họ phải dùng tay nâng một chiếc nến được chế tạo đặc biệt đi vào trong, sau đó đi thẳng, đi cả một ngày, tới lúc mặt trời lặn, ở trong đó ba mươi năm, lần tiếp theo Thánh Cốc mở cửa thì bọn họ mới có thể ra ngoài.
Nhưng mỗi lần Thánh Cốc mở ra thì những nữ tử tiến cống đời trước đều chưa từng xuất hiện, điều đó khiến cho bọn họ rất sợ hãi.
Lần này Vân Tinh Nhi theo Vân Bình và Vân Thúy ra ngoài chính là vì giúp quan lại của Triều Hà thành giết mấy tên nam nhân trúng Dục độc kia. Bởi vì mỗi lần Dục độc phát tác thì những nữ nhân của Hắc Vu tộc kia sẽ bị phản phệ, không được nhúng tay vào. Đây cũng là một thỏa thuận giữa Bạch Vu tộc và Hắc Vu tộc.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này thì các nàng phải đến Cẩm Dương thành, bởi vì Vân Nhược Hoa đang ở Cẩm Dương thành, các nàng muốn tới đó họp mặt.
"Nếu các ngươi đều là người Vân gia thì ta muốn hỏi chuyện của một người. Không biết các ngươi đã từng nghe đến cái tên Vân U chưa?
Lâu Thất bình thản hỏi, dường như đây chỉ là câu hỏi vu vơ vậy.
Nàng vừa dứt lời đã thấy Vân Tinh Nhi kinh ngạc: "Ngươi hỏi chuyện của nàng ta làm gì?"
Nàng chưa từng nghe ai hỏi về chuyện này.
"Tinh Nhi!" Vân Bình giật áo Vân Tinh Nhi, ra hiệu không cho nàng nói nữa.
"Xem ra cho dù Tinh Nhi tiểu thư chuẩn bị làm nữ tử tiến cống thì vẫn không biết gì cả..." Lâu Thất lấy một miếng điểm tâm hình hoa mai đút vào miệng: "Ở trong Thánh Cốc, có phải hơn ba mươi năm cũng không có ai nói chuyện gì không?"
Lời này đã thành công kích thích Vân Tinh Nhi, nàng chu mỏ nói: "Làm gì có chuyện gì ta không biết chứ? Mọi người đều nói năm đó Vân U phải tiến cống cho Hắc Vu tộc, nhưng nàng đã chạy ra ngoài, còn gặp một nam nhân tốt, sau đó thành thân với hắn. Về sau đành phải đưa muội muội của nàng tới Hắc Vu tộc, còn nàng bị coi như phản đồ của Bạch Vu tộc, chỉ có muội muội Vân Thái của nàng ta là hi sinh cho toàn tộc.."
Ánh mắt Lâu Thất sáng lên, liếc mắt nhìn Trầm Sát.
Mọi chuyện hình như vượt qua cả dự đoán của bọn họ.
Vân U vẫn còn có một muội muội!
Cũng vì nàng mà muội muội của nàng bị đưa tới Hắc Vu tộc.
Việc này bọn họ hoàn toàn không biết gì, đây là lần đầu tiên bọn họ nghe nói tới.
"Vân Thái?" Lâu Thất lẩm bẩm cái tên này.
"Ừm, cũng vì Vân Thái mà hơn hai mươi năm nay, mối quan hệ giữa Bạch Vu tộc và Hắc Vu tộc cũng đỡ căng thẳng hơn nhiều." Vân Tinh Nhi nói tiếp, nhìn dáng vẻ của nàng ta thì hình như rất ngưỡng mộ Vân Thái.
"Vậy Vân Thái kia vẫn ở Hắc Vu tộc sao?"
"Không, nàng biết chìa khóa của Thánh Cốc đã mất tích nên những năm này đều đi khắp nơi tìm chìa khóa." Vân Tinh Nhi nói: "Không ai biết nàng đã đi đâu..."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.