Chương trước
Chương sau
Đám dược thảo đó cũng cách chẳng xa, thế nhưng ít nhất cũng phải vào trong đám chướng khí khoảng năm mươi mét. Đừng nói là năm mươi mét, chướng khí này dù cho bọn họ bước vào năm mét thôi đã thấy chóng mặt rồi. Lâu Thất có thể nhìn thấy đám dược thảo kia là bởi trên lá của chúng có một tầng óng ánh nhẹ, rất rõ ràng giữa chướng khí màu xanh.
Chỉ là thứ này nếu như không có kiến thức về y lý chuyên sâu thì cũng không nhận ra được, hơn nữa người luôn có một quan niệm là, nếu đã sinh trưởng trong chướng khí, chỉ e cũng chỉ là độc hoa độc thảo, ai mà có thể nghĩ dược rằng đó là thứ có thể khắc chế được chướng khí chứ.
Hiện giờ, nhìn khoảng cách đó, mặt Vấn Kiếm đã có chút den. Bọn họ vốn không muốn để Lâu Thất vào. Đi theo bọn họ chẳng qua là chuẩn bị để đợi Vân Hoa Trùng trong cơ thể nàng ta kết tơ rồi lấy mạng nàng ta mà thôi, lại diễn một màn kịch cứu Lâu Tín, sau đó khuyên hắn trở lại Phá Vực... Tất nhiên cũng tiện đường dắt chúng về luôn. Sau đó Vấn Cầm và Vấn Thư thầm đi theo có thể đưa hài cốt của họ tặng cho Âm Nguyệt giáo chủ.
Thế nhưng một khi đã muốn tiến vào trung tâm của Thần Ma Cốc này, chúng cũng chẳng thể biết rằng sẽ phát sinh ra chuyện gì, thánh nữ của chúng trước đây chưa vào bao giờ, cũng không biết tình hình ra sao, lỡ như xảy ra sai xót gì thì phải làm sao đây? Thánh nữ cũng đã nói rồi, trước khi Lâu Tín quay về nói cho Trầm Sát biết nguyên nhân cái chết của Lâu Thất, bọn chúng phải bảo vệ họ.
Ngất.
Nhiệm vụ này ác quá rồi đó.
Thế nhưng lúc này Vấn Kiếm cũng chẳng còn cách nào khác, hắn phải nghe lời Lâu Thất.
"Cô nương, trong Thần Ma Cốc nguy hiểm dị thường, cô nương đừng nên lấy thân mình để thử nguyện chứ?" Vấn Mặc không nhịn được mà khuyên nàng.
Lâu Thất nghiêm mặt, " Vấn Mặc, ngươi nói vậy là sai rồi, ngươi đã từng nghe nói qua câu này chưa, sự kỳ ngộ luôn sinh ra trong sự hiểm nguy, ngươi chưa xem mấy tiểu thuyết võ hiệp kia sao? Nhân vật chính gặp phải nguy hiểm đến tính mạng sẽ gặp được điều bất ngờ, có thể là bí kíp tuyệt thế võ công, hoặc là kỳ quả giúp tăng công lực gì gì đó. Nếu như chúng ta đã tới đây rồi, sao có thể không cược một phen chứ?"
Đừng nói đến Vấn Kiếm Vấn Mặc, đến ngay cả Trần Thập và Lâu Tín đều sững sờ nhìn nàng.
Lâu Tín nói, "Cô nương, người xem mấy tiểu thuyết võ hiệp đó ở đâu vậy?" Sao từ trước đến nay hắn chưa từng thấy bao giờ chứ?
Lâu Thất chảy hắc tuyến, lẽ nào phải kể cho bọn họ về Kim Dung Kim đại hiệp, Cổ Long Cổ tiền bối sao? "Điều đó không quan trọng, tóm lại, đến thì cũng đã đến rồi, ta nhất định phải vào xem sao."
Vấn Kiếm không biết làm gì hơn, chỉ đành lấy khăn che miệng, hơi nghiêng người, dùng tốc độ nhanh nhất để hái đám dược thảo đó.
Vào khắc này, Lâu Thất mới được coi là nhìn thấy thực lực thật sự của hắn, khinh công của Vấn Kiếm hơn Trần Thập và Lâu Tín, như một đạo tàn ảnh lướt qua, trong chớp mắt đã tới cạnh đám dược thảo kia.
Trần Thập và lâu Tín nhìn nhau, đều nhận ra sự hoài nghi nghiêm trọng trong mắt người còn lại. Chẳng trách hai người này lại đi cùng bọn họ, công phu của Vấn Kiếm xem ra còn mạnh hơn Vấn Cầm Vấn Thư nhiều, vì vậy hắn vẫn luôn là kẻ dẫn đầu trong bốn người. Nếu như kẻ như vậy mà vào được Cửu Tiêu Điện, vậy thì sẽ có người ở trong đó thay cô ta tạo nên một thế lực, sau này muốn bài trừ dị kỷ chẳng phải đã là chuyện khó mà làm được ngay rồi sao?
Đến lúc này, bọn họ đã có thêm một hiểu biết mới về tâm cơ của Nạp Lan Họa Tâm.
Như vậy không phải là nữ nhân muốn thay Đế Quân chinh chiến tứ phương bình định Phá Vực rồi, cô ta chỉ nghĩ cho bản thân mà thôi, sao có thể trở thành Hậu được chứ? Ôi chao, thực muốn trở về kể cho mọi người...
"Cô nương, Vấn Kiếm sẽ hái đám dược thảo đó về ngay thôi..." Trong lời của Vấn Mặc có mang theo chút đắc ý, vấn còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Vấn Kiếm đang hái dược thảo bịch một tiếng ngã trong màn chướng khí.
Lâu Thất cả kinh, "Mau, Vấn Mặc, ngươi mau đi cứu hắn!"
Ở trong chướng khí kia quá lâu, chướng khí nhập thể, người cũng sẽ thành kẻ ngốc. Khi nàng vừa mở miệng, Vấn Mặc đã phóng ngay vào như một múi tên, đỡ Vấn Kiếm dậy, sau đó bay nhanh ra ngoài. Thế nhưng động tác của hắn tuy nhanh, cũng không thể bì lại được so với chướng khí nồng đặc này.
Vừa ra ngoài đã bịch bịch hai tiếng, cả hai tên đề ngã nhoài trên đất, hôn mê bất tỉnh.
"Ui chao, cô nương à, chướng khí này mạnh quá rồi." Lâu Tín không dám tin mà nói ra. Cũng may mà bọn họ không vào đó, nom khuôn mặt vốn đẹp trai tuấn tú của Vấn Kiếm và Vấn Mặc kìa, hiện giờ đã thành màu xanh tím rồi.
Chẳng trách người ta vẫn nói trong Thần Ma Cốc hung hiểm cực kỳ, có thể không hiểm sao? Hai cao thủ đã vừa vào đã cùng nhau ngã xuống rồi.
Lâu Thất liếc hai tên nằm trên đất một cái, nhún nhún vai, "Đúng là lợi hại thật. Các ngươi đợi đó, ta đi hái dược."
"Cô nương người..." Trần Thập và Lâu Tín cả kinh, đang muốn đưa tay kéo nàng lại, nàng đã lảo đảo như đi dạo trong sân nhà mình tới nơi đám dược thảo đó mọc rồi.
Trần Thập, "..."
Lâu Tín, "..."
Cô nương nhanh nhẹn dũng mãnh như vậy, Đế Quân chăc chắn là biết nhỉ?!
Lâu Thất tới gần đám dược thảo đó, vừa nhìn đã vui đến mức hô lên. Quả nhiên là nàng không có đoán sai, dược thảo này mọc trên một hòn đá lớn, không có vũ khí cắt đá sắc bén, Vấn Kiếm lấy cái gì để hái chứ? Vì vậy hắn bó tay toàn tập nhìn đám dược thảo này, như vậy mới làm thời gian kéo dài, không kiên trì nổi liền ngã gục.
Nàng lấy Phá Sát ra, chém hòn đá cứng rắn đó như cắt đậu hủ, quả quyết hái đám dược thảo kia rồi lại lúc lắc đi ra ngoài.
Vừa ra ngoài tầng chướng khí đã nhìn thấy hai thị vệ ngốc đẹp trai ngời ngời nhà mình trừng lớn mắt nhìn nàng, nàng chớp mắt nói, "Đúng rồi, quên nói cho mấy ngươi, cô nương của mấy ngươi là ta bách độc bất xâm. Thuộc này là luyện chế cho các ngươi đó."
Trần Thập và lâu Tín lại kinh hãi đến biến sắc.
"Cô nương, người cũng trúng độc rồi sao?"
"Cô nương, không phải là bị nhiễm máu của Đế Quân đó chứ?"
Đến từ bị nhiễm cũng nói ra. Lâu Thất cạn lời, "Các ngươi nhìn kiểu gì vậy? Ta rất khỏe, rất rất khỏe!"
"Vậy sao cô nương lại bách độc bất xâm chứ?"
Trầm Sát bách độc bất xâm, là bởi trong người hắn đã có loại cực độc mạnh nhất thiên hạ, những loại độc khác hoàn toàn chẳng có tác dụng gì với hắn, vì vậy bọn họ liền cho rằng nàng bách độc bất xâm là bởi nguyên do đó.
Cũng chẳng trách được bọn họ, trên dời này làm gì có người có được thể chất bách độc bất xâm chứ, cùng lắm cũng chỉ có Giải Độc hoàn hay Tị Độc đan mà thôi, những thứ đó chỉ có thể tránh được những loại độc bình thường, hơn nữa còn chỉ có một hiệu quả nhất định.
"Cô nương nhà các ngươi rất lợi hại đó." Lâu Thất vừa nói vừa luyện dược, thế nhưng vừa nghĩ tới sự đau đớn khi ngâm mình trong nước thuốc ngày trước, nàng liền tự like cho mình một cái. Người đã phải nếm trải khổ đau mới là người đứng trên người khác đó, cũng còn may là nàng chưa chết trong sự khổ đau đó.
Khi Vấn Kiếm và Vấn Mặc tỉnh lại, Lâu Thất đang gặm một thứ quả được hái ra từ rừng cây trong màn chướng khí. Trần Thập và Lâu Tín thấy ở lớp ngoài của quả đó có màu xanh xám thì không dám ăn, thứ đó có cùng màu với chướng khí đó cô nương à, người cứ ăn như vậy thực sự là không sợ sao?
Lâu Thất quả thực chẳng sợ. Vừa mới rồi nàng khát liền tiện tay hái một quả thử xem, không ngờ rằng loại quả này nhìn thì chẳng ra sao nhưng vị lại ngon cực kỳ, thanh thanh ngọt ngọt, quan trọng nhất là nhiều nước vô cùng, ăn một quả đã thơm cả miệng, để lại dư vị khó quên.
Nàng liền quay lại chỗ cái cây nhỏ mọc được kia năm quả kia hái về, ăn liền một lúc ba quả, còn dư lại một quả thì nhét vào tay nải đeo sau lưng.
"Tỉnh rồi sao?" Thấy Vấn Kiếm vừa mở mắt ra liền bật người dậy, vừa nhìn thấy nàng đã toát ra vẻ cảnh giác vô cùng, Lâu Thất thầm cười trong lòng, đừng quên là ngươi đang diễn kịch đó.
Cũng may là Vấn Kiếm đã phản ứng lại rất nhanh, trên mặt liền hiện lên vẻ mờ mịt, lại còn dùng khuôn mặt tuấn tú của hắn, vừa nhìn cũng thực sự khiến người ta động tâm đó nha.
"Là cô nương cứu thuộc hạ sao?"
Vấn Mặc cũng tỉnh lại.
Lâu Thất gật đầu, "Ta cũng dùng sức chín trâu hai hổ mới hái được đám dược thảo đó ra, chế thành thuốc cho các ngươi dùng đó."
Lâu Tín và Trần Thập bên cạnh cả mặt liền vặn vẹo. Chín trâu hai hổ cái gì chứ, cô nương người rõ ràng là tản bộ qua mà!
Vấn Kiếm không nhịn được mà hỏi, "Sao cô nương có thể hái được đám dược thảo đó vậy?"
"Dùng cái này nè, cái này là Đế Quân tặng ta đó."
Vấn Kiếm và Vấn Mặc liền nhìn thanh Phá Sát trong tay nàng, trong lòng lại tham niệm lăn qua lăn lại, đây là đoản kiếm Phá Sát trong bảng xếp hạng Thần Khí tronh thiên hạ đó! Sắc bén vô cùng, không gì không xuyên thủng, ai cũng muốn có được Phá Sát đó!
Không ngờ rằng Phá Vực Đế Quân lại tặng món bảo bối như vậy cho nữ nhân này. Tới lúc đó lấy được món này tặng cho Thánh nữ, như vậy thì Phá Vực Đế Quân cũng không tiện đòi lại được rồi.
"Chúng ta mau đi thôi, phỏng chừng hai ngày này cũng là lúc mà Tam Hàn Thu Giao ra khỏi đất đó."
Hơn nữa, Vân Hoa Trùng trong người Trần Thập cũng cần phải nhanh chóng được thanh trừ.
Vấn Kiếm và Vấn Mặc vốn có chút hoài nghi về dược hoàn mà nàng chế ra, thế nhưng thấy nàng và Trần Thập cùng Lâu Tín sau khi uoosnh dược hoàn liền vào trong chướng khí, không do dự chút nào, lúc này mới đối mắt nhìn nhau đi theo.
Đi được vài mét, quả nhiên không khó chịu ở chỗ nào, cả hai đều khẽ kinh ngạc, liền đánh giá cao bản lĩnh của Lâu Thất hơn một chút. Xem ra, Thánh nữ nói rất đúng, nữ nhân này không diệt không ổn, không giết nàng, sau này nàng ta nhất định sẽ uy hiếp đến địa vị của Thánh nữ ở Phá Vực.
Hai vị bạn học này từ ngày nhỏ vì có một thân thể phù hợp cho việc luyện võ nên đã được chọn lên Vấn Thiên Sơn, sau này lại được làm thị vệ trong Thánh Nữ Các của Nạp Lan Họa tâm, cả ngày đều nhìn sắc đẹp tuyệt trần của cô ta, sớm đã thành fan não tàn của cô ta rồi.
Chướng khí màu xanh càng lúc càng dày đặc, lượn lờ khắp cây cối hoa cỏ, thỉnh thoảng còn có kỳ thạch dị thủy, điều này khiến Thần Ma Cốc lại có chút giống một thế ngoại tiên cảnh.
Cả một đường, Lâu Thất càng ngày càng nhìn thấy nhiều dược liệu quý hơn.
Ôi chao, dược liệu trăm năm thì tính là gì chứ, ở đây còn có cả ngàn năm nè được không hả? Linh chi ngàn năm, nhân sâm ngàn năm, Hà Thủ Ô ngàn năm, Mê Hồn Hoa... ngàn năm?
Nàng dụi dụi mắt, lại nhìn về bông hoa trắng nhỏ bên cạnh dòng suối kia, không nhìn lầm mà, đây thực sự là Mê Hồn Hoa! Nó không khác mấy so với Mê Hồn Hoa mà bọn họ hái ở Mê Hồn Cốc ngày trước, nếu như nói là có, thì chính là cánh hoa lớn hơn chút, sắc hoa trắng nõn hoàn mỹ hơn mà thôi.
Những thứ khác cũng tạm, nhưng Mê Hồn Hoa này nàng chắc chắn phải hái! Đóa mà Trầm Sát có trước kia đã bị nàng dùng trước để áp chế độc phát cho hắn vào lần nào đó rồi, lúc đó nàng dã lấy chút máu của hắn niêm phong lại, tới lúc cần chế thuốc thì lại laasyra, thế nhưng cũng không hoàn toàn chắc chắn là có thể chút máu đó có đủ để lấy ra lượng Mê Hồn Hoa đủ dùng hay không. Hiện giờ lại thấy một bông nữa, sao có thể bỏ qua chứ?
Nàng ném cho Lâu Tín một ánh mắt, Lâu Tín liền kéo Vấn Mặc Vấn Kiếm lại hỏi loạn xạ tứ tung.
"Ta đi vệ sinh một chút." Lâu Thất bay đi ném lại một câu, chạy về phía kia.
Trần Thập lập tức mở áo choàng che ở bên đó, "Các ngươi qua đằng kia nói chuyện đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.