Chương trước
Chương sau
Sức mạnh của dã nhân khiến Lâu Thất kinh ngạc. Nhưng điều ngạc nhiên hơn là lã dã nhân không hề ngốc như về bề ngoài. Nó có trí thông minh, khi nãy giãy giụa không bò lên được, chỉ là một thủ đoạn để đánh lừa.
Lâu Thất nhanh chóng tránh sang một bên, đột nhiên cảm thấy một luồng gió nhắm tới chân cô. Ở góc đó không phải Nạp Lan Họa Tâm thì còn ai được.
Không ngờ cô ta lại giở trò lúc này.
Lâu Thất không thể tránh được, dã nhân lao tới từ phía trước, mở to miệng, hàm răng sắc nhọn như muốn cắt đứt cô. Cô tiếp tục lùi bước, phía sau viên đá bắn trung vào chân cô. Cô đã chuẩn bị trước nên cố chịu đựng, không gục khụy xuống mà tiếp tục lùi về phía sau.
"Trần Thập, mau kéo!"
Cô vừa ra lệnh, Trần Thập lập tức lao tới dùng hai tay giữ chặt hai vòng dây cuốn vào chân dã nhân. Lâu Tín cũng tiến tới hỗ trợ. Hai người cố sức giật, khiến dã nhân một lần nữa ngã xuống.
Lâu Thất nhanh chóng vung Phá Sát lên cắt vào yết hầu của con dã nhân, máu tuôn xối xả.
Bởi vì là đêm lạnh, chỉ có một chút ánh sáng của mặt trăng, Nạp Lan Họa Tâm không hề nhìn thấy Phá Sát trong tay của Lâu Thất. Thế nhưng cô ngửi thấy một mùi rất nồng.
Mùi tanh của máu.
Lâu Tín nhóm lửa trở lại. Nạp Lan Họa Tâm lúc này nhìn rõ con dã nhân đã bị cắt đứt cổ họng. Trải qua một lúc, máu vẫn phun trào. Thế nhưng sắc mặt Lâu Thất điềm nhiên, nhìn quan một lượt, ánh mắt như muốn nói, cô đã làm gì lẽ nào ta không biết.
Nạp Lan Họa Tâm đứng đó với ánh mắt kinh ngạc.
Thân thủ rất tốt, lòng dạ sắt đá, thông minh cẩn trọng, tâm trí cứng rắn, tính cách đặc biệt, thông minh xinh đẹp.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Lâu Thất đã khiên cô ta đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Với những người đàn ông như Trầm Sát, đây mới là nhưng sức hút chết người với họ. Cô biết điều đó. Vì thế cô quả thực luôn cô gắng để trở thành người thế này!
Lâu Thất xem ra bẩm sinh đã như vậy
Cô ta đố kỵ, ghe ghét.
Lâu Thất nhất định phải chết.
Lâu Thất nhìn cô ta, đại khái là biết rõ trong lòng cô ta đang nghĩ gì, chắc chắn là muốn lấy mạng của cô. thế nhưng muốn lấy mạng cô thì còn nhiều người lắm. Ngay cả tính mạng trong thời hiện đại của cô cũng cao lắm, chẳng quả lại không ai làm được mà thôi.
Nạp Lan Họa Tâm đang muốn lấy mạng cô ta, nên trừng trừng nhìn sang.
"Nạp Lan cô nương chẳng phải là thiên tài võ thuật của Vân Thiên Sơn hay sao? Khi nãy sao không ra tay," Trần Thập lúc nào không còn chút sùng bái và kính trọng nào với Nạp Lan Họa Tâm. Cô ta chỉ đứng nhìn là ý gì. Rõ ràng là chẳng có ý tốt đẹp.
"Ai cho phép ngươi hỗn xược? Ngươi có tư cách gì để hỏi ta." Nạp Lan Họa Tâm lạnh lùng nhìn Trần Thập. Dường như có một thứ sức mạnh nào đó đè vào người mình.
Trần Thập thay đổi sắc mặt, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Đột nhiên Lâu Thất vỗ vào vai của Trần Thập, xười nói: "Nạp Lan cô nương không ra tay bừa bãi thì tôi đã cảm kích lắm rồi."
Đúng lúc cô vỗ tay vào, Trần Thập cảm thấy áp lực đó bị đẩy đi.
Trong lòng Trần Thập cảm thấy kinh ngạc. Nội công của Nạp Lan Họa Tâm quả thật thâm hậu, danh bất hư truyền. Võ học đạt tới cảnh giới cao nhất, khiến người khác phải thán phục.
Lâu Thất chỉ một tay đã ngăn được uy lực của cô ta. Sắc mặt của Nạp Lan Họa Tâm quả không dễ nhìn. Nội công của Lâu Thất cũng chẳng kém gì. Thế nhưng Lâu Thất dựa vào cái gì. Cô tay xuất thân nghèo hèn, còn cô là thánh nữ của Vân Thiên Sơn, điểm bắt đầu không giống nhau. Chẳng lẽ Lâu Thất có tài năng bẩm sinh hơn cô?
"Được rồi, hãy nghỉ ngơi đi, sáng mai chúng ta còn phải đi tìm Tử Kim Đằng." Lâu Thất nhìn xác của dã nhân rồi ngáp. Cô ngồi giữa Trần Thập và Lâu Tín, 3 người dựa vào nhau giữ ấm, không quan tấm tới ánh mắt khinh bỉ của Nạp Lan Họa Tâm.
Quả thật rất lạnh, nên từ sáng sớm họ đã tỉnh dậy. Trần Thập và Lâu Tín chuẩn bị nấu nước và đồ ăn sáng. Lâu Thất thì tập luyện thái cực ở phía xa.
Đi vài đường thái cực, cơ thể đã ấm lên, tinh thần tốt hơn rất nhiều.
"Đó là công phu gì vậy?" Nạp Lan Họa Tâm không biết tỉnh dậy từ lúc nào, nhìn thấy Lâu Thất đang tập mấy đường giống như là nhảy múa. Không. Nhảy múa thì làm sao mà chậm lề dề thế này được.
Lâu Thất nói: "Công phu của Trung Quốc. Nạp Lan cô nương có muốn học không?"
Đùa gì vậy! Cô cần gì phải học cái thứ công phu này. Hơn nữa, động tác chậm chạp thế kia thì gọi gì là công với chả phu?
Cô xuống địa phủ mà dạy quỷ kia kìa.
Nạp Lan Họa Tâm đương nhiên chỉ là nghĩ trong đầu như thế. Ăn sáng xong, cô dẫn bọn họ tiếp tục đi, đồng thời cho biết đoạn đường này cô ta đã đi nên không có vấn đề gì. Đáng tiếc là nói xong nhưng điều này, hai người thị vệ chẳng có biểu hiện gì là cảm kích. Điều dó khiến Nạp Lan Họa Tâm sầm cả mặt lại.
Trước mặt là một dòng suối nhỏ. Hai bên bờ suối, sương mù dày đặc. Nạp Lan Họa Tâm dừng lại nói: "Ta chỉ đưa các ngươi tới đây thôi. Các người đi tìm Tử Kim Đằng, còn ta phải vào trong đi tìm Tam Hàn Thu Giao."
"Nạp Lan cô nương nhớ bảo trọng!"
"Câu này là có ý gì?" Nạp Lan Họa Tâm nhìn Lâu Thất với ánh mắt nghi ngời.
Lâu Thất nháy mắt với vẻ rất oan ức: "Đâu có ý gì, là nghĩa đen đó thôi. Bên trong nguy hiểm, nên tôi lo lắng cho cô đó mà."
"Cô tự lo cho mình, bên ngoài này cũng không được chủ quan đâu?" Cô ta lấy ra ba viên dược hoàn màu đen: "Các người mỗi người 1 viên, đáy cốc nhiều trướng khí có độc, hít vào nhẹ thì sẽ có ảo giác. Nặng thì nguy hiểm tới tính mạng. Có chuyện gì xảy ra thì ta cũng chẳng cứu được đâu."
Cầm dược hoàn xong, 3 người không lập tức uống vào, Nạp Lan Họa Tâm nhìn thế cười: "Sao, không tin ta ư?"
"Sao lại không?" Lâu Thất cười haha, sau đó nuốt viên dược hoàn. Trần Thập cũng nuốt vào còn Lâu Tín lúc định uống thì thấy tê tay, viên dược hoàn rơi xuống, rồi tan ra.
"Lâu Tín, ngươi thật không cẩn thận. Dược hoàn của Nạp Lan cô nương đâu phải muốn là có. Người thật là lãng phí" Lâu Thất trừng mắt nhìn.
Lâu Tín cũng không biết là chuyện gì xảy ra, tại sao lại không cầm được viên dược hoàn?
Nạp Lan Họa Tâm lấy tiếp một viên khác đưa cho: "Thôi đi, may mà ta còn một viên khác, định dùng cho chính ta, giờ ta cho người."
"Nạp Lan cô nương, vậy cô thì sao?" Lâu Tín ngạc nhiên, có chút khó xử.
"Võ công của ta cao hơn ngươi, không hề hấn gì." Nạp Lan Họa Tâm nói xong quay sang Lâu Thất: "Lâu cô nương cũng phải hết sức thận trọng."
"Vậy xin cáo từ."
"Sau này gặp lại."
Nạp Lan Họa Tâm vụt người bay đi, chớp mắt đã biến mất.
"Nhanh thật" Trần Thập nói.
"Nạp Lan Họa Tâm võ công quả thật rất cao" Lâu Thất nhìn bóng cô ta biến mất trong khu rừng, mới quay sang nói với Lâu Tín: "Đưa thuốc cho ta."
Lâu Tín và Trần Thập xòe tay ra, hai viên thuốc đang ở trên tay họ. Khi nãy họ uống trước mặt của Nạp Lan Họa Tâm là viên thuốc giải độc mà Lâu Thất đưa cho họ tối qua. Còn thuốc mà Nạp Lan Họa Tâm đưa cho, sao họ dám uống. Lâu Thất cũng xòe tay ra, trong tay còn một viên khác.
"Ta muốn xem Nạp Lan Họa Tâm định giở trò quỷ gì." Lâu Thất nghiền nát hai viên thuốc của cô và Trần Thập nghiền nát rồi liếm thử.
"Cô nương, có vấn đề gì không?." Tối qua lúc tựa vào nhau, đã nói nhỏ với bọn họ. Nếu Nạp Lan Họa Tâm đưa cái gì cho họ thì cứ giải vờ nuốt vào, không ngờ Nạp Lan Họa Tâm lại đưa thật
"Không phải thuốc độc." Sau khi phân tích xong, Lâu Thất cười nhạt. Nạp Lan Họa Tâm lại dám có chủ ý này sao.
Hai viên thuốc không phải là thuốc độc, chỉ có điều nó có tác dụng làm mê hoặc tâm trí, còn có một thành phần khiến tâm trạng phấn khích. Nếu uống thuốc đó mà đi vào nơi có trướng khí, thì hiệu quả của thuốc không đơn giản như 1+1 bằng 2, mà cả người sẽ như một con ma điên. Ngoài ra, nó còn có tác dụng thôi tình.
Nạp Lan Họa Tâm định khiến cô ta bị mất đi sự trong trắng trong ảo giác, còn người thực hiện sẽ là Trần Thập.
Dù không phải là thuốc độc, thế nhưng Trần Thập và Lâu Tín nhìn biểu cảm của Lâu Thất có thể đoán ra thuốc này không phải là thứ gì tốt đẹp.
Lâu Thất tiếp tục nghiền nát viên thuốc mà Lâu Tín cầm. Cô thử rồi sắc mặt thay đổi.
"Được, Nạp Lan Họa Tâm, cô giỏi lắm."
"Cô nương, thuốc này có vấn đề gì sao?" Lâu Tín chau mày nhìn: "Lẽ nào thuốc này có độc?"
Lâu Thất lắc đầu: "Không, không phải là thuốc độc, mà còn là thuốc hiếm." Cô nhẹ nhàng nghiền vụn viên thuốc thành bột, rồi liạ vê thành viên đưa cho Lâu Tín: "Đừng lãng phí, ngươi uống vào đi."
Khi nãy không dám nuốt, giờ nghe cô ta nói nên liền nuốt ngay.
Nạp Lan Họa Tâm khi nãy đã dùng khí công đánh vào tay của Lâu Tín, để đổi viên thuốc cho hắn ta. Thì ra mục đích của ả là ở đây. Nạp Lan Họa Tâm đã hoàn toàn thành công trong việc chọc tức cô ta.
Trần Thập nhìn Lâu Tín, hỏi một cách tò mò: "Có cảm giác thế nào?"
Lâu Thất chỉ cảm thấy đan điền nóng rực, tỏa ra xung quanh. Đây rõ ràng là biểu hiện cho thấy nội lực đang tăng lên. Hắn ta lập tức điều khí, dung hòa nguồn nội lực này.
"Cô nương, thuốc này..."
Lâu Thất lên tiếng: "Thuốc này rất tốt, trong đó có nhiều thức quý hiếm, không những có thể giải độc khí, mà còn có thể tăng nội lực."
Lâu Tín gật đầu: "Không sai, ta cảm thấy nội lực đang tăng lên rất nhiều!"
Trần Thập không hiểu: "Đã là thuốc tốt, vậy tại sao cô nương lại tức giận với hai viên thuốc kia?" Khi nãy Lâu Thất sầm mặt khi thử hai viên thuốc kia. Thuốc tốt sao lại không uống.
"Thuốc của Lâu Tín và thuốc của chúng ta khác nhau. " Khi nãy hai viên thuốc kia có tác dụng kích dục, sắc mặt Trần Thập thay đổi từ đỏ sang đen sầm lại.
Định kế khiến hắn ta và Lâu cô nương xảy ra quan hệ nam nữ. Ả Nạp Lan Họa Tâm này quả thật ác độc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.