Chương trước
Chương sau
"Nếu Tống trắc phi hỏi ngươi thì hãy nói sau khi chúng ta vào không hề nói gì với những tì thiếp này, chỉ đứng nhìn họ từ xa sau đó bỏ về. Hiểu chứ?"
Bà bà ánh mắt đờ đẫn, nghe xong liền gật đầu: "Vâng!"
"Nói với bà ta, ngươi tận mắt nhìn thấy chúng ta bay qua tường bao."
"Vâng!"
Đợi khi họ bay đi rồi, bà bà mới như thể giật mình tỉnh dậy, vỗ đầu có phần mơ hồ, lẩm bẩm một mình: "Người đã đi rồi ta còn đứng ở đây làm gì?"
Hồi lâu sau Tống trắc phi xử lý xong việc của mình liền gọi bà bà này tới, bà bà đương nhiên sẽ nói lại một lượt những gì Lâu Thất chỉ thị cho bà ta nói.
"Bọn họ chỉ đứng từ xa nhìn những cô gái đó thôi sao?" Tống trắc phi có chút ngờ vực.
"Đúng vậy!"
"Rốt cuộc là có ý gì? Lẽ nào trong mấy tì thiếp đó có người thân phận không đơn giản?" Tống trắc phi một tay chống trán, nhắm mắt ngẫm nghĩ, nhưng vẫn không thể nghĩ ra được điều gì có ích: "Thôi cũng được, dù gì thì sau này Phố Ngọc Hà cũng sẽ đi cùng họ."
"Đi, gọi Phố Ngọc Hà về đây."
Khi Phố Ngọc Hà bị dẫn tới, hai chân vẫn còn mềm nhũn không có chút sức lực, vốn dĩ cô ta quen gọi Hỉ Nhi tới dìu nhưng nhớ tới cảnh tối qua, giọng cô ta lại nghẹn trong cổ.
Tối qua cô ta trao thân thể trong trắng của mình cho Hòa Khánh Vương, nhưng vì để giữ ông ta lại lâu hơn một chút, cô ta còn kéo cả Hỉ Nhi vào, bây giờ cơ thể của Hỉ Nhi cũng không hơn cô ta là bao...
Sao cô ta lại rơi vào thảm cảnh thế này...
Phố Ngọc Hà nghĩ tới đây không kìm được nước mắt. Sớm biết thế này cô ta đã không tới Kim Châu nữa, vốn dĩ tưởng rằng sau khi tới đây mọi chuyện sẽ ổn thỏa, không ngờ lại rơi vào thảm cảnh này.
"Tiểu thư, đừng khóc nữa." Thím Hoa không biết đã bước tới bên cạnh từ khi nào, đưa tay đỡ cô ta: "Sau này tiểu thư phải học cách thông minh hơn mới được, dù sao vẫn có thể đi theo vị gia kia! Nếu như tiểu thư có được sự sủng ái của hắn, mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp."
Nghe lời thím Hoa, Phố Ngọc Hà liền lau nước mắt, trong lòng dần dần trở nên kiên định, đúng vậy, cô ta nhất định phải giành được sự sủng ái của Trầm Sát, nhất định!
Chỉ có điều sau khi gặp Tống trắc phi, cô ta không ngờ mình lại nhận được nhiệm vụ như vậy.
Trầm Sát và Lâu Thất hoàn toàn không ngờ được rằng Tống trắc phi lại giao cho Phố Ngọc Hà một nhiệm vụ như vậy. Khi Tống trắc phi dẫn người tới cho họ, Lâu Thất đang ở trong phòng nhìn hai rương vàng và châu báu, mừng vui khôn xiết.
Trước đây nàng là một kẻ nghèo rớt mồng tơi, không ngờ bây giờ đã thành một phú bà, có hai rương của cải, sau này nàng sẽ không phải sống những ngày muốn làm gì đó mà cũng không thể làm được.
Đợi Trầm Sát giải độc cổ xong, nếu nàng muốn bỏ đi cũng không còn phải lo lắng, lấy tiền sau đó tới Giang Nam mà mình thích mua một căn nhà nhỏ sống tự do tự tại, thi thoảng lại thuê xe ngựa đi ngắm cảnh các nơi, cùng lắm nàng cải trang nam nhi là được.
"Nguyệt, cất hết đồ đi." Giọng Trầm Sát vang lên bên cửa, Lâu Thất nhìn qua thì thấy hắn đang bước vào, Nguyệt vệ đi theo sau lưng.
Mới đầu Lâu Thất không biết hắn nói cất đồ đi là chỉ đồ gì. Cho tới khi Nguyệt vung tay lên, Trần Thập cũng theo vào, hai người mỗi người ôm một rương quay người bước đi nàng mới bừng tỉnh, lập tức nhảy lên chặn họ lại.
"Khoan đã! Đây là của ta, các ngươi khiêng đi đâu thế"
Nguyệt cười nói: "Lâu Thất, chi tiêu của Cửu Tiêu Điện hiện tạm thời do ta quản."
Lâu Thất lườm hán: "Ta biết, nhưng nơi này không phải Cửu Tiêu Điện, ngươi quản tiền của ta làm gì?"
"Tiền Đế Quân mang về chính là của Cửu Tiêu Điện." Trầm Sát thản nhiên nói.
Lâu Thất lập tức nổi đóa: "Đùa gì vậy chứ! Đây là tiền ta mang về, chàng là phá hoại, ta mang về hai rương này, khi còn ở đó ta đã nói với chàng rồi, chỉ nhờ chàng mang giúp về tới nơi phải trả cho ta."
"Nàng nói rồi, " Trầm Sát liếc nhìn nàng, dừng lại một lát nói: "nhưng bổn Đế Quân đã đồng ý chưa?"
Hắn vừa tới đã nhìn thấy nàng ngồi nhìn hai rương của cải cười tít mắt, khoảnh khắc đó hắn có cảm giác nàng thích hai rương đồ đó, hơn nữa vẻ mặt nàng khiến hắn có cảm giác nàng chắc chắn không nghĩ việc gì tốt đẹp.
Có bạc rồi sẽ muốn rời xa hắn sao?
Hắn không cho phép.
Hắn không thích nàng có suy nghĩ muốn sống cuộc sống nhẹ nhàng thư thái, ai nói cho hắn biết là tên chết tiệt nào dạy bảo nàng thành ra như vậy? Không biết dạy nàng lấy chủ tử làm đầu, lấy phu quân làm đầu sao?
Nếu như Lâu Thất biết được suy nghĩ trong lòng hắn chắc chắn sẽ chửi hắn một câu con heo bá đạo.
Có điều mặc dù nàng không biết nhưng bây giờ cũng sắp bị hắn làm cho tức chết rồi: "Khi đó chàng không phản đối! Không nói gì tức là đồng ý!"
Nhìn dáng vẻ tức giận mặt đỏ bừng bừng của nàng, Trầm Sát bất ngờ mỉm cười.
Người lạnh lùng quen rồi, thi thoảng mỉm cười sẽ giống như ánh sáng xuyên qua tầng mây, vô cùng rạng rỡ chói lóa. Điểm này trước đây Lâu Thất đã biết, và rõ ràng là đã biết rồi nhưng nàng vẫn không thể miễn dịch, vẫn đờ đẫn nhìn nụ cười trên môi hắn.
Đợi khi nàng phản ứng lại, Nguyệt và Trần Thập đã khiêng hai rương của cải đi rồi.
Lâu Thất giận dữ chỉ trích: "Chàng dùng mỹ nam kế với ta, chàng bỉ ổi quá..."
"Ý của nàng là nàng đã bị bổn Đế Quân quyến rũ?"
Lâu Thất: "..."
Bên ngoài, Nguyệt cất xong hai rương của cải liền bật cười, "Đang lo không có tiền, vừa hay Lâu Thất làm tống tài đồng tử một lần."
"Lâu cô nương có vẻ rất tức giận." Trần Thập có chút áy náy.
"Không sao, đã có chủ tử." Hắn luôn thấy rằng, tuy Lâu Thất rất lợi hại nhưng dù thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của chủ tử.
"Cô kia thì phải làm sao?" Trần Thập chỉ về phía Phố Ngọc Hà bị Tống trắc phi đưa tới đang ngồi trên xe ngựa, nha hoàn Hỉ Nhi cũng đang dựa bên cạnh cô ta, nhưng Phố Ngọc Hà hình như rất ghét cô ta, đó là cảm giác căm ghét khinh khi, mặc dù nhiều ngày trước đó khi đi đường cũng không thấy Phố Ngọc Hà đối xử tốt với cô ấy, nhiều lúc còn mắng chửi, nhưng không phải cảm giác này.
"Dẫn về đi, dù sao thì Cửu Tiêu Điện lớn như vậy, thêm hai thị nữ cũng không nhiều." Nguyệt nói.
Lúc này, Lâu Thất kéo cửa bước ra, nhìn thấy họ liền cả giận nói: "Đế Quân của các người nói đi chuẩn bị mấy chiếc xe ngựa, chuẩn bị rời Kim Châu."
"Không phải Đế Quân của chúng ta sao?" Nguyệt bật cười, nhìn đôi môi hồng hơi sưng lên của Lâu Thất, mặc dù hắn chưa từng có nữ nhân nhưng nghĩ cũng biết là chuyện gì.
"Bạo quân!" Lâu Thất bước ra ngoài, nhân tiện đóng sầm cửa lại.
Hắn thực sự đã đổ tội danh bị hắn quyến rũ lên đầu nàng, còn nói tác thành cho sự si mê của nàng, thưởng cho nàng một nụ hôn, kết quả vừa hôn đã mãnh liệt như một con sư tử, chỉ hận một ngụm không thể nuốt chửng môi nàng.
Bá đạo, bạo lực, không hề dịu dàng chút nào.
Nàng thực sự cần phải suy nghĩ để rời xa hắn! Nhưng Lâu Thất vừa nghĩ tới điều này trong lòng liền nhẹ nhõm đôi chút, cuối cùng chỉ có thể thở dài, rời xa hắn nói thì dễ.
Hòa Khánh Vương vẫn chưa dừng tìm kiếm điều tra tung tích của họ, nhưng có thể là do Tống trắc phi ngầm cản trở, quan binh kiểm tra khu vực này rất qua loa, giống như làm cho xong chuyện, họ chỉ cần ẩn náu một chút là được.
Biết họ cần xe ngựa, Tống trắc phi liền đồng ý giao cho bà ta lo liệu. Ngoài vùng này ra, những nơi khác đều bị tra xét rất nghiêm ngặt, họ muốn ra ngoài xử lý việc cũng rất khó, Tống trắc phi muốn giúp đỡ họ đương nhiên cũng không từ chối.
Cùng lắm không nuốt lời việc đã hứa với bà ta là được.
Nghe nói, trước đây Lâu Thất còn từng định dẫn Phố Ngọc Hà tới nửa đường sẽ bỏ lại. Nhưng sau khi tiết lộ ý định đó, Nguyệt liền nhíu mày nói với nàng, bây giờ là giai đoạn đặc biệt của Trầm Sát, hắn còn phải thu phục Phá Vực Hoang Nguyên, nếu như bị đồn rằng nói lời không giữ lời sẽ có ảnh hưởng nhất định với hắn.
Bởi vậy nàng đành từ bỏ ý định.
Hòa Khánh Vương phủ, một góc của hoa viên, một bóng người màu xám lặng lẽ đứng đợi ở đó, một lát sau, Hòa Khánh Vương quả nhiên vội vàng đi tới.
Người áo xám đứng ra, "Vương gia."
"Ngươi cũng biết ta là vương gia, bảo các ngươi ra tay, sao tới giờ vẫn chưa ra tay?" Vết quầng thâm dưới mắt Hòa Khánh Vương càng rõ rệt hơn, gương mặt có chút phù nề, nhìn rất mệt mỏi.
"Công phu của Trầm Sát rất lợi hại, trước đây vương gia trả ngân lượng cho chúng ta để bảo vệ vương gia, không phải chủ động đối phó với Trầm Sát." Người áo xám đó giọng nói thản nhiên.
Hòa Khánh Vương không nhịn được liền mắng: "Ngân lượng ngân lượng, tu vi của các ngươi cao như vậy sao cả ngày chỉ biết nói tới ngân lượng thôi vậy, không thấy mất mặt sao?"
"Cao thủ thì không cần bạc sao?"
Hòa Khánh Vương sững người: "Được, các ngươi ra tay cần giá cả thế nào?"
"Một vạn lượng vàng."
"... Một vạn lượng vàng, bổn vương trả, hiện nay Trầm Sát nhất định vẫn còn ở trong thành, nhưng vẫn chưa tìm được hắn."
Người áo xám nói: "Chỉ cần vương gia trả bạc chúng ta nhất định sẽ có thể tìm được hắn, trừ khi hắn bay lên trời."
"Vậy các người hãy tìm trước đi, tìm được rồi bổn vương gia sẽ lập tức thanh toán bạc, không, vàng!"
Đợi người áo xám rời đi, Hòa Khánh Vương nắm chặt nắm tay, ngẫm nghĩ một hồi sau đó vội vàng về tẩm thất. Một vạn lượng vàng, ông ta có, nhưng đưa ra cũng thấy xót ruột. Cũng may nếu như có thể lấy được thủ cấp của Trầm Sát, kết minh của ông ta và người đó sẽ càng kiên cố hơn, ông ta không muốn cả đời làm một vương gia bị trục xuất khỏi kinh thành, sẽ có một ngày ông ta trở về, khi trở về ông ta sẽ ngồi lên vị trí đó!
Ông ta vẫn luôn tích cóp của cải, nhưng lúc cần dùng vẫn phải dùng. Cũng may với mật thất trân bảo của mình, so với những món đồ khác, một vạn lượng vàng chí ít vẫn con là rẻ. Những món trân bảo kia ông ta cũng phải tìm kiếm mười năm mới có được, đợi khi nào ông ta ngồi lên vị trí kia, ông ta sẽ dùng tới những món trân bảo đó để cưới hậu phi gia thế hiển hách giúp ông ta có thể ngồi vững hoàng vị!
Hòa Khánh Vương nghĩ tới đây, tâm lý bị bắt chẹt một vạn lượng vàng lại không còn quá đau nữa.
Nhưng khi ông ta vừa vào thư phòng nhỏ nhìn thấy cánh cửa mật thất mở toang, Hòa Khánh Vương giật nảy mình, cả người lập tức cảm thấy bất an!
Ông ta quay người rút bảo kiếm ra khỏi vỏ kiếm treo trên tường, từng bước đi về phía cửa mật thất, trong lòng run rẩy nghĩ, cho dù bị trộm thì nhiều đồ như vậy kẻ trộm cũng không thể mang đi hết, chí ít cũng phải để lại cho ông ta một nửa.
Kết quả, ông ta nhìn thấy gì?
Ông gọi nơi này là trân bảo mật thất chính là vì có rất nhiều rất nhiều trân bảo, nhưng bây giờ thì sao?
Giá gỗ ông ta dùng để bày đặt trân bảo vẫn còn những những trân bảo kia thì không còn thấy món nào nữa, bên trên giá và trên mặt đất rơi đầy mảnh vụn sặc sỡ, những màu đó nhìn rất quen khiến trái tim ông ta co thắt lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.