“Được rồi.” Trầm Sát nhìn Lâu Thất một cái, nói: “Đi tìm hoa trước đã.”
Tìm hoa quan trọng hơn.
Sau đó hắn dẫn đầu tiến vào rừng rậm.
“Chủ nhân, trong rừng rậm nguy hiểm...”
“Muốn đi thì nhanh đi thôi, gì mà cứ lằng nhà lằng nhằng thế? Ngươi có phải nam nhân hay không hả?” Lâu Thất quét mắt nhìn hắn một cái, rồi đi theo vào rừng.
Ưng tức giận, vừa đuổi theo vừa cả giận nói: “Ngươi có muốn thử xem rốt cuộc ta có phải nam nhân không không?”
“Lưu manh.” Lâu Thất cũng không quay đầu lại, ném cho hắn hai chữ đánh giá.
Hắn lưu manh? Ai là người nói hắn không phải nam nhân trước? Nữ nhân này đúng là thiếu dạy dỗ mà.
Ưng còn muốn phản bác lại thì Trầm Sát đang đi trước lạnh lùng lên tiếng: “Câm miệng hết cho ta.”
Trong rừng rậm, ánh sáng lờ mờ, tối tăm, không khí cũng có mùi ẩm mốc khó chịu. Lá cây rụng dưới đất rất dày, khi dẫm lên chân cũng bị lún xuống vài phân, không biết lá rụng ở đây đã được tích trữ bao nhiêu năm rồi.
Không gian vô cùng yên tĩnh, vắng vẻ, thậm chí còn có thể nghe được cả tiếng hít thở của bọn họ.
Càng kỳ lạ hơn là trên đường đi, thỉnh thoảng họ còn thấy cây cối và những vùng cây nhỏ bị cháy rụi, dưới gốc cây có những bộ hài cốt cũng bị thiêu rụi, không thể nhận ra được là người nào.
Nghĩ đến đám thị vệ mà họ đã phái đi lần trước, sáu mươi người đi nhưng không có một ai sống sót trở về, có lẽ những hài cốt này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-sung-ai/1262070/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.