Độc Cô Ly tuy rằng hôn mê, nhưng tai vẫn có thể nghe được âm thanh, đoạn đối thoại này lọt vào tai Độc Cô Ly không thiếu một chữ.
Ngón tay thon dài nhợt nhạt nắm chặt chăn, cảm giác như mộng mà không phải mộng, trong lòng đau đến sắp rỉ máu.
"Tay hắn đang run rẩy."
Tiêu Tử Nghĩa là người tập võ, liếc mắt một cái liền biết Độc Cô Ly hiện tại vẫn có thể nghe thấy người khác nói chuyện.
Hắn nhìn khuôn mặt gần như không có huyết sắc của Độc Cô Ly, nhớ tới bộ dáng ngạo cốt bất khuất tựa như hoa Mai trong tuyết mùa đông ngày xưa của y, không khỏi có chút thổn thức.
Lý Thanh Vân cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của Độc Cô Ly, tay hắn rất ấm áp, rất nhanh đã sưởi ấm tay Độc Cô Ly, cũng mau chóng xoa dịu bàn tay run rẩy của y. Một đôi mắt phượng chăm chú nhìn Độc Cô Ly, từ từ mở miệng: "Tiêu Tướng quân, vừa rồi nói đến đâu, tiếp tục nói."
Tiêu Tử Nghĩa dừng một chút, lập tức bẩm báo toàn bộ chuyện tác chiến ở Phong Đô Tấn Quốc.
"Phong Đô do chiến thần Hứa Thành tiếng tăm lừng lẫy Tấn Quốc đóng quân, thần và hắn từng nhiều lần giao chiến, vẫn bất phân thắng bại. Địa hình Phong Đô đối với chúng ta không tạo được nhiều ưu thế tấn công, cho nên thần có thể phải mất một tháng." Tiêu Tử Nghĩa nói, "Phó tướng Tiểu Thẩm chiếm lĩnh ba đô thành còn lại, nàng ở bình nguyên Xuyên Thành lấy ít địch nhiều, đánh một trận thắng rất đẹp mắt."
"Hiện giờ Hách Liên Thần đã phái tứ đại tướng quân Tấn Quốc ra trận, cũng chuẩn bị mời cao nhân xuống núi đối phó với chúng ta, trước mắt xem ra, tình thế chưa rõ ràng."
"Phái mật thám tra ra hướng đi của vị cao nhân kia, trận chiến này, không cho phép có bất kỳ biến cố nào phát sinh."
"Vâng."
"Thẩm Kỳ còn đang đóng quân ở Linh Đô?"
"Vâng."
"Để nàng tiếp tục canh giữ, trước tiên tạm thời trấn an dân chúng trong thành."
"Vâng."
Hai người bàn bạc xong chiến sự.
Tiêu Tử Nghĩa do dự nhìn hắn: "Bệ hạ, dạo này ngài đầu chạy hai hướng, thường là nửa đêm canh ba mới ngủ, đừng để mình mệt quá."
"Chiến sự Tấn Quốc quan trọng hơn." Lý Thanh Vân quay đầu nhìn Tiêu Tử Nghĩa, "Tiêu Tướng quân, ra ngoài mang đại phu vào."
Tiêu Tử Nghĩa nhìn thoáng qua người nằm trên giường, trong lòng vẫn nhớ trận chiến tại hoàng thành Ung Quốc ngày xưa.
Nếu là đối thủ hoặc kẻ thù, thì hắn kính nể võ công vô song của Độc Cô Ly. Nhưng nếu làm tình địch, hắn thật sự có vài phần tư tâm, hy vọng chuyện ở Hứa Đô lúc đó Lục Hoa không kịp chạy tới, Độc Cô Ly thật sự bị làm nhục.
Như vậy y sẽ không chướng mắt như thế.
Bệ hạ nói không có nửa phần đau lòng, hắn không tin.
Suy cho cùng, trước đây y từng là người bệ hạ đặt ở đầu quả tim.
Những bình phong đặt ở Dao Hoa Cung luôn luôn là loại tốt nhất, thậm chí còn bố trí binh lính, ám vệ ở Dao Hoa Cung, danh cầm thiên cổ Cửu Tiêu Hoàn Bội cũng tặng cho y, đối với y cơ hồ là có cầu tất ứng, ngay cả hội săn bắn mùa Đông cũng mang theo y, hận không thể hái sao trăng trên trời xuống cho y.
Khi đó bệ hạ sủng ái y quả thực sắp lên trời rồi, trên dưới hoàng cung không ai không biết.
Ba tháng nay Độc Cô Ly hôn mê không tỉnh, bệ hạ đích thân chăm sóc Độc Cô Ly rất chu đáo, nếu không làm sao có thể tỉnh nhanh như vậy.
Tiêu Tử Nghĩa đưa đầu lưỡi chạm vào vòm miệng, sắc mặt càng thêm ngưng trọng, như lâm đại địch, nắm chặt đao trong tay, vừa đi vừa trầm tư.
Đại phu được gọi vào, hết bắt mạch lại châm cứu cho Độc Cô Ly. Đại phu nhíu mày nói: "Chỉ là ngất xỉu tạm thời do tức giận công tâm, người bệnh hiện giờ trạng thái không ổn định, tốt nhất đừng nói chuyện gì kích thích hắn. Ta đã châm cho hắn một mũi, lát nữa sẽ tỉnh lại."
Dứt lời, đại phu bắt đầu thu dọn đồ đạc, ông vừa thu dọn vừa dặn dò: "Thuốc phải uống đúng giờ, không thể đứt quãng. Nhớ đừng kích thích hắn ta nữa."
Lý Thanh Vân gật đầu: "Lời đại phu nói ta đều nhớ kỹ." Mắt phượng hắn khẽ nheo lại, "Vậy ánh mắt của hắn..."
Đại phu nói: "Dưỡng mắt thật tốt, cuối cùng chính là nghe theo mệnh trời. Nếu dưỡng tốt, độc tố tan hết, cả đời sẽ không bị mù, nếu dưỡng không tốt, bất cứ lúc nào cũng đều có thể mù vĩnh viễn. Cái này khi nào tâm trạng của người bệnh ổn định rồi nói, mù là một vấn đề lớn."
"Nếu như là người trời sinh đã bị mù, bọn họ vốn không cảm nhận được ánh sáng, cũng không biết nhân gian trông như thế nào, tự nhiên sẽ không đau khổ. Nhưng vị công tử này nhược quán chi niên*, thế giới của hắn vốn dĩ đang sáng lạng, nếu đột nhiên có một ngày mù lòa, cái gì cũng không nhìn thấy, mọi việc đều cần người khác trợ giúp, phần đời còn lại đều phải đối mặt với bóng tối, thật đáng tiếc a."
* để chỉ con trai 20 tuổi
"Nếu chưa từng có được, tự nhiên trong lòng cũng thanh thản an nhiên. Nhưng nếu có rồi lại đánh mất sẽ cảm thấy mất mát."
"Nếu như hoàn toàn bị mù, y thuật cho dù tốt đến đâu cũng không cứu được, là không thể cứu vãn."
Đại phu để lại mấy bài thuốc, dốc lòng dặn dò: "Nếu vị công tử này đã tỉnh, vậy cũng nên thay đổi phương thuốc, phương pháp và cách nấu đều viết trên đây, nhất định phải nghe theo lời ta, uống thuốc đúng giờ và liều lượng vừa đủ, ngàn vạn lần không được bỏ bữa."
"Ta biết rồi." Lý Thanh Vân đưa tay tiếp nhận phương thuốc, nhìn đơn thuốc. Sau đó đứng dậy đi nấu thuốc.
Đại khái mất khoảng hai canh giờ.
Lúc Lý Thanh Vân trở về, Độc Cô Ly cũng tỉnh.
Y kinh ngạc nhìn Lý Thanh Vân bưng thuốc đi tới, chậm rãi đứng dậy, mái tóc đen dài hơi lộn xộn. Khóe mắt y phiếm hồng, môi trắng bệch, tựa hồ như muốn khóc, nhìn thẳng Lý Thanh Vân.
Mỹ nhân rơi lệ, trong suốt như châu, nhỏ xuống trên mu bàn tay. Nhưng nước mắt ẩm ướt, lê hoa đái vũ*.
* (giống như hoa lê dính hạt mưa) Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm khi khóc vẫn như hoa lê giữa hạt mưa
Bộ dạng y cực kỳ đẹp, cho dù là khóc, cũng lộ ra mỹ cảm kinh tâm động phách như vậy, giống như nước mắt thần tiên, khiến cho người ta vừa kinh diễm vừa thương tiếc.
"A Vân." Độc Cô Ly nhìn hắn, vành mắt ửng đỏ.
"Đừng khóc." Lý Thanh Vân ngồi ở mép giường, múc thuốc đưa đến bên miệng Độc Cô Ly.
Y nhìn thẳng Lý Thanh Vân, hai mắt có chút thất thần.
"Sao thế? Ngươi cũng sợ ta hạ độc ngươi sao?" cặp mắt phượng của Lý Thanh Vân đối diện với hai mắt Độc Cô Ly.
"Không, không phải." Độc Cô Ly vội vàng chuẩn bị uống thuốc.
Lý Thanh Vân lại dời thuốc đi.
Hắn nhìn Độc Cô Ly, nói: "Nếu ta nói, ta cho Hạc Đỉnh Hồng vào thuốc. Ngươi có uống không?"
Người một khi trúng độc Hạc Đỉnh Hồng, thất khiếu sẽ chảy máu, đau không muốn sống, chết rất thảm.
"A Vân..." Hai mắt Độc Cô Ly đỏ lên, nhìn vẻ mặt vô cảm của Lý Thanh Vân, máu trong cổ họng dường như chực trào. Giọng nói khàn khàn nghẹn ngào, "Ta uống."
Độc Cô Ly thậm chí còn đoạt lấy chén trong tay Lý Thanh Vân uống một hơi cạn sạch, vị thuốc cực kỳ đắng, y nhíu mày nhịn xuống vị chát trong miệng, đem chén thuốc trống rỗng trả về cho Lý Thanh Vân, hai con ngươi sáng lên, "Uống xong rồi."
Giống như là đứa nhỏ ngoan ngoãn uống thuốc đang đòi thưởng.
Lý Thanh Vân nhận lấy chén rỗng, nhìn Độc Cô Ly, mở miệng nói: "Ngươi không sợ chết?"
Độc Cô Ly: "Ta càng sợ A Vân rời bỏ ta."
Đôi mắt phượng Của Lý Thanh Vân khẽ động, đưa tay xốc mái tóc đen trên khuôn mặt Độc Cô Ly, nhìn dung nhan tái nhợt của, cùng với bóng dáng mình tràn ngập trong con ngươi y. Hắn nói, "Không có độc, lừa ngươi thôi."
Nghe được những lời này của Lý Thanh Vân, Độc Cô Ly không những không yên tâm, ngược lại càng thêm sợ hãi bất an, y vô thức bắt lấy cổ tay Lý Thanh Vân, khẩn khoản nói: "A Vân, nếu việc này có thể làm cho ngươi hết giận, ngươi cứ làm như vậy đi."
"Chuyện hạ độc đã qua, không cần nhắc lại nữa, sau này ngươi dưỡng thương cho tốt, uống thuốc đúng giờ là đủ rồi." Lý Thanh Vân chậm rãi đứng dậy, nói, "Ung Quốc giao chiến với Tấn Quốc, ta còn có rất nhiều việc phải xử lý, ngươi nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi."
Độc Cô Ly đưa mắt nhìn Lý Thanh Vân rời khỏi phòng, đồng tử ửng đỏ, y muốn mỗi ngày đều được trông thấy Lý Thanh Vân, mỗi ngày đều ở bên cạnh Lý Thanh Vân, y muốn giữ Lý Thanh Vân lại, lại không dám mở miệng kêu thành tiếng, càng sợ hắn đi tìm Tiêu Tử Nghĩa.
Nghe khẩu khí của Tiêu Tử Nghĩa, hắn căn bản không muốn y ở bên cạnh A Vân.
Cuộc nói chuyện ở hoàng cung đêm ấy, y tận mắt nhìn thấy Tiêu Tử Nghĩa sắp hôn A Vân, cũng nghe chính miệng Lý Thanh Vân thừa nhận đã tiếp nhận Tiêu Tử Nghĩa.
Tiêu Tử Nghĩa, Tiêu Tử Nghĩa, Tiêu Tử Nghĩa... Ba chữ này giống như một cái gai vững vàng đâm vào ngực y, y vô cùng để ý người này có thể ở bên cạnh A Vân nói cười vui vẻ.
Hiện tại Tiêu Tử Nghĩa mới là người ở bên cạnh hắn.
Vậy còn ta? Ta là gì?
Mấy ngày kế tiếp--
Trận chiến giữa Ung Quốc và Tấn Quốc chưa từng lắng xuống.
Song phương bắt đầu giằng co lâu dài, Thẩm Kỳ và Tiêu Tử Nghĩa lần nữa cùng nhau liên thủ phá một đại đô thành Tấn Quốc, ngày lấy được Tấn Quốc đã không xa, khi thắng lợi trong tầm mắt, nơi này nghênh đón một vị khách nhân.
Nói khách cũng không đúng.
Lý Thanh Lan vụng trộm lẻn ra khỏi hoàng cung Ung Quốc, dẫn theo tỳ nữ Mộng Xu đến phủ đệ của Lý Thanh Vân.
Lãnh Ngôn mang theo mấy thị vệ đi nghênh đón, quỳ xuống kính cẩn nói: "Thuộc hạ bái kiến Thanh Lan Công chúa."
Lý Thanh Lan mặc váy lụa màu xanh nhạt, xách váy xuống xe ngựa, trâm hoa vàng trên đầu đong đưa. Khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười nhẹ nhàng linh động: "Ta muốn đi tìm Hoàng đế ca ca, ca ca ta đâu?"
Lãnh Ngôn tất cung tất kính hầu hạ Công chúa điện hạ, nói: "Bệ hạ ở tiền điện cùng Tiêu Tướng quân bàn bác chiến sự. Điện hạ trước tạm đến sương phòng nghỉ ngơi đi."
"Được."
Lý Thanh Lan bí mật đến tiền tuyến, trong hoàng cung quá nhàm chán, nàng liền nhờ ám vệ dẫn mình ra khỏi cung tìm Hoàng đế ca ca, tuy rằng nơi này nguy hiểm, nhưng nàng thật sự nhớ ca ca rất nhiều.
Khi đi ngang qua một sương phòng có mấy thị nữ canh giữ, Lý Thanh Lan tò mò chỉ vào đó, hỏi: "Đó là phòng của Hoàng đế ca ca sao?"
Lãnh Ngôn nhíu mày nói: "Vâng."
Lý Thanh Lan nghe vậy, vén váy bước tới, "Vậy ta vào phòng Hoàng đế ca ca chờ huynh ấy, như vậy lúc ca ca trở về, ta sẽ có rất nhiều chuyện để nói với huynh ấy!"
"Này, điện hạ!" Lãnh Ngôn lập tức kinh hãi, vội vàng đi theo Lý Thanh Lan, sắc mặt biến đổi, "Công chúa điện hạ tốt nhất không nên vào, trong phòng bệ hạ còn có..."
Nhưng đã quá muộn, Lý Thanh Lan mở cửa, liền nhìn thấy người trên giường. Nụ cười nhẹ nhàng của nàng nháy mắt tiêu tán, địch ý trong mắt tỏa ra, nàng không thể tưởng tượng nổi hỏii: "Độc Cô Ly, sao ngươi lại ở đây?"
Khuôn mặt Độc Cô Ly vẫn nhợt nhạt như trước, trong con ngươi có tơ máu. Khuôn mặt tuyệt sắc như sương tuyết gần như trong suốt, con ngươi lưu ly tựa hồ hơi thất thần. Y còn tưởng rằng A Vân đã trở về, thì ra là Thanh Lan Công chúa.
Lý Thanh Lan vốn được nuông chiều, cực kỳ bị A Vân thu hút, cho nên thường xuyên nói chuyện với y bằng giọng điệu chua ngoa, sau này trải qua cung biến Ung Quốc, càng thêm thù địch y hơn. Điều này cũng không có gì kỳ quái, đôi mắt Độc Cô Ly hơi rũ xuống: "Thanh Lan Công chúa."
Lý Thanh Lan nhất thời cũng không kịp phản ứng, sắc mặt Độc Cô Ly hiện giờ trở nên trắng bệch không bình thường. Vừa định thốt ra lời mắng chửi lại cứng rắn nghẹn trở về, nàng dậm chân, không nhịn được vẫn nói: "Độc Cô Ly, sao ngươi còn mặt mũi ở bên cạnh ca ca ta?"
Lãnh Ngôn thần sắc lẫm liệt, mạo hiểm đại bất kính kéo Lý Thanh Lan đi về sương phòng của nàng.
Lãnh Ngôn quỳ xuống nói: "Công chúa điện hạ, thứ lỗi cho thuộc hạ đại bất kính, Độc Cô công tử bị thương là vì bảo vệ bệ hạ, bệ hạ sẽ không vui khi ngài dùng ngôn ngữ kích thích Độc Cô công tử."
Hốc mắt Lý Thanh Lan đỏ lên: "Nhưng mà, nhưng..."
Lãnh Ngôn cúi đầu nói: "Điện hạ, bệ hạ tự có chừng mực, Công chúa điện hạ không cần để ý tới việc này."
Mộng Xu cũng khuyên nhủ: "Điện hạ, Ngài vất vả lắm mới đến được đây, tốt nhất không nên chọc bệ hạ mất hứng thì hơn."
Lý Thanh Lan trấn định lại, "Vậy ta đi chờ Hoàng đế ca ca đàm luận xong sự tình."
Chỉ cần Lý Thanh Lan đừng đi kích thích Độc Cô Ly là được rồi.
Lãnh Ngôn dẫn theo Lý Thanh Lan tới tiền điện.
Lý Thanh Vân và Tiêu Tử Nghĩa vừa mới thương lượng xong chính sự. Tiêu Tử Nghĩa đang đi ra, liền nhìn thấy Lý Thanh Lan, tất cung tất kính hành lễ: "Thanh Lan Công chúa."
"Miễn lễ." Lý Thanh Lan chạy vào tiền điện, vui mừng nhìn Lý Thanh Vân, cùng hắn ôn chuyện, "Hoàng huynh!"
Tiêu Tử Nghĩa quay đầu nhìn Lý Thanh Lan, cười nói: "Công chúa điện hạ vẫn hoạt bát đáng yêu như trước."
Lãnh Ngôn không nói gì.
Tiêu Tử Nghĩa cười nói: "Lãnh Ngôn, ngươi ở đây canh giữ đi."
"Vâng."
Tiêu Tử Nghĩa vốn định rời khỏi phủ đệ, nhưng chợt khựng lại, quay người đi một hướng khác. Thần sắc hắn hơi nặng nề, ánh mắt lạnh lùng, nghĩ đến hình ảnh lúc trước bại dưới tay Độc Cô Ly, hắn liền bước nhanh hơn, đi về phía trước.
Nếu là bình thường, một câu nói của Lý Thanh Lan không thể khơi dậy chút cảm xúc gì của Độc Cô Ly, nhưng hôm nay y đã hoàn toàn mất đi ý chí, rất nhiều lo lắng đè nén trong lòng. Lý Thanh Lan đến, địch ý đối với y cùng lời nói, vẫn làm cho Độc Cô Ly có chút hô hấp không thông.
Sau đó, lại một tiếng bước chân khác truyền đến.
"Ai?" Độc Cô Ly cảnh giác quay đầu lại.
Đây căn bản không phải tiếng bước chân của Lý Thanh Vân.
Người tới chính là Tiêu Tử Nghĩa mặc quân phục màu đen, ngũ quan tuấn tú, ánh mắt thẳng tắp, mang theo huyết khí nồng đậm, bên hông hắn đeo đao kiếm, giống như sát thần vừa mới bước ra từ chiến trường. Ánh mắt tràn ngập địch ý của hắn không chút che dấu nhìn Độc Cô Ly, giật giật môi: "Là ta, Tiêu Tử Nghĩa."
Trông thấy người tới, Độc Cô Ly như rơi xuống hầm băng, khắp người sinh hàn. Đồng tử y trong nháy mắt lạnh xuống, nắm chặt chăn dưới thân, khuôn mặt y không có huyết sắc, môi lại càng tái nhợt, chỉ có nốt chu sa màu đỏ giữa mi tâm phát ra một tia sáng.
"Ngươi đến làm gì?" Ngữ khí Độc Cô Ly không rõ ràng, tràn ngập lãnh đạm cùng địch ý mãnh liệt. Theo bản năng làm ra tư thế phòng thủ và tấn công.
Y cực kỳ căm ghét người nam nhân này, là hắn cướp đi A Vân, là hắn thừa dịp giữa mình và A Vân xuất hiện rạn nứt mà nhảy vào, bây giờ còn muốn tới đây làm cái gì? Chạy đến trước mặt y tuyên bố chủ quyền, diễu võ dương oai sao?
Tiêu Tử Nghĩa nói: "Độc Cô Ly, ta hy vọng ngươi có thể tự mình rời khỏi bệ hạ."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]