Hứa Đô kiểm tra cũng nghiêm ngặt không kém, một hàng người thật dài đứng trước cửa thành Hứa Đô chờ kiểm tra, không lâu sau đã đến lượt đám người Lục Tuấn và Vương Nhị, viên quan gọi mọi người xuống, tất cả mọi người liền xuống ngựa chờ quan quân kiểm tra cho bọn họ, đợi quan binh điều tra xong đồ đạc trong xe ngựa, lướt qua một lượt từng khuôn mặt của bọn họ, liền thả bọn họ đi qua.
"Đi vào đi."
"Đa tạ quan gia." Vương Nhị tươi cười nói.
Sau khi một đôi nhân mã tiến vào Hứa Đô, Lục Tuấn liền bao một quán trọ.
Lục Tuấn nói: "Hứa Đô là kinh đô tương đối nhỏ trong mười ba đô thành của Tấn Quốc, chúng ta vừa mới tới, trước tiên có thể tạm ở đây hai ngày, làm ra dáng vẻ buôn bán, sau đó xuyên qua Hứa Đô, lập tức có thể đi tới Linh Đô."
Hắn dốc lòng giải thích cho Lý Thanh Vân và Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly và Lý Thanh Vân gật gật đầu.
"Hai vị muốn ở chung một gian phòng không?" Lục Tuấn hỏi.
"Không muốn."
"Được."
Độc Cô Ly và Lý Thanh Vân đồng thanh nói.
"A Vân." Độc Cô Ly đưa tay nắm lấy tay Lý Thanh Vân.
Lý Thanh Vân buông tay, mắt phượng híp lại: "Ta chính là không muốn ở chung một gian với ngươi."
Lục Tuấn nhìn hai người bọn họ một cái, cười ha ha hòa giải.
Độc Cô Ly bình tĩnh nhìn hắn, vẫn thỏa hiệp: "Vậy ta ở bên cạnh phòng ngươi."
Lục Tuấn sắp xếp phòng cho bọn họ, rồi dẫn bọn họ lên lầu.
Lý Thanh Vân vào phòng, liền đóng cửa lại.
Độc Cô Ly cùng Lục Tuấn đều bị nhốt ở bên ngoài.
Lục Tuấn ôn nhuận cười nói: "Phu nhân lại nổi giận với ngươi rồi?"
Độc Cô Ly chậm rãi nhìn về phía Lục Tuấn, con ngươi màu lưu ly lạnh như băng. Khi Lý Thanh Vân không ở bên cạnh, y thu hồi tất cả ôn nhu, toàn thân xa cách lạnh lùng, cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, nhất là khi nhìn về phía Lục Tuấn còn mang theo một chút địch ý.
Lục Tuấn nhìn y, sắc mặt trấn định tự nhiên: "Các hạ chán ghét ta."
Ánh mắt Độc Cô Ly yên tĩnh như một dòng nước chết: "Thu hồi tâm tư của ngươi." Y cảnh báo, "Đôi mắt ngươi luôn dán vào hắn."
Lục Tuấn hơi ngẩn người, sờ sờ mặt mình, sau đó khàn giọng bật cười, thật không ngờ mình biểu hiện rõ ràng như vậy.
Hắn hừ nhẹ một tiếng, nhưng không hề cảm thấy áy náy vì mình vẫn luôn để ý "phu nhân người khác". Trái lại cười nói: "Nếu hai vị thật sự cầm sắt hòa minh, kiêm điệp tình thâm*. Các hạ cũng không cần lo lắng hắn sẽ bị người khác cướp mất, ta bất quá cũng chỉ là một người ngoài mà thôi."
*kiêm điệp là tên một loài chim, từ này để chỉ dùng để phu phụ tình cảm sâu nặng, ân ái vĩnh cửu
Ánh mắt Độc Cô Ly giống như hàn băng, nhìn chằm chằm Lục Tuấn, "Ngươi tốt nhất nên vĩnh viễn bảo trì tâm tính này."
Dứt lời, y đi vào phòng bên cạnh, đóng cửa lại.
Lục Tuấn bật cười, sờ sờ mũi, ánh mắt sâu thẳm: "Nhưng ánh mắt hắn nhìn ngươi một chút yêu cũng không có. Các ngươi thật sự là tình cảm sâu đậm không thể phai mờ sao? Các ngươi có thực sự là phu thê không?"
Trong đầu Lục Tuấn hiện lên hàng loạt các câu hỏi. Hắn đã nổi lên hoài nghi.
Phu thê thực sự không nên giống như họ.
Nếu như vị "Vân Mộ Ly cô nương" kia thật sự không phải thê tử của y...
Lục Tuấn cảm giác được một ngọn lửa từ ngực thiêu đốt đến toàn thân, khiến đầu óc hắn choáng váng, trong mắt trong lòng đều là giai nhân trong phòng. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới, một ngày nào đó hắn cũng sẽ bị mắc kẹt trong tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Xuống lầu, Lục Tuấn đi tới phòng Vương Nhị.
Trong phòng đã có khoảng mười huynh đệ trái phải, đang chờ Lục Tuấn, thấy hắn mở cửa tiến vào, nhao nhao trêu chọc: "Thủ lĩnh, diễm phúc trước mắt! Sao ngài không đi vào phòng Vân cô nương người ta vui vẻ a?"
Lục Tuấn lạnh mặt nói: "Đừng nói bậy bạ!"
Tất cả huynh đệ đều nhìn ra Lục Tuấn thích Lý Thanh Vân, hết người này đến người khác ồn ào, nói muốn giúp hắn đoạt vợ.
"Được rồi! Nói chuyện chính sự đi!" Lục Tuấn đành phải gõ bàn, lạnh mặt quát lớn.
Dứt lời.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh.
Vương Nhị và Lục Tuấn trao đổi ánh mắt một cái, sau đó Vương Nhị mở ra hai bản đồ.
Một là bản đồ bí mật quân sự quan trọng của Ung Quốc.
Một là bản đồ cơ mật của quân sư Tấn Quốc.
Phía trên được đánh dấu chi chít địa hình quan trọng và cơ quan yếu đạo, cũng như những nơi có thể công thủ, các tướng lĩnh trấn giữ thành.
Những khu vực được khoanh tròn bằng mực đỏ là các nhánh quân đội của nhóm quân khởi nghĩa này.
Bọn họ trải rộng trên mỗi một trấn của Ung Quốc, im lặng ẩn nấp, chờ đợi thời cơ để hành động.
Vương Nhị lấy bút ra khoanh một vòng tròn màu đỏ ở giao giới giữa Tấn Quốc và Ung Quốc, nơi đó cũng chính là Kỳ Lân sơn bên ngoài Linh Đô, hắn nhìn các huynh đệ, nghiêm túc nói: "Tên hoạn quan Lục Hoa tập kết mấy nhóm kỵ binh cùng với Thiên Sách quân ở chung quanh Kính U thành Ung Quốc, đang hướng đến Linh Đô."
Ngay sau khi lời này được nói ra, sắc mặt các huynh đệ liền thay đổi.
"Chết tiệt! Cẩu quan lại Lục Hoa kia, nhất định là nghe lời tên cẩu Hoàng đế chỉ huy, muốn bắt đầu tập kết quân đội, xuất binh tới Tấn Quốc!"
"Hôn quân Lý Thanh Vân đã trải qua nhiều đợt cung biến đảo chính ở Ung quốc, quân đội Ung Quốc suy yếu, bọn họ không phải nên nghỉ ngơi dưỡng sức sao?"
"Lúc này mới ngắn trải qua một năm ngắn ngủi, bọn họ đã muốn xuất binh với Tấn Quốc?!"
"Đáng chết! Lão tử chỉ biết trong mắt Hoàng đế Lý Thanh Vân chỉ có chém giết! Mẹ kiếp! Mấy năm trước đánh Tuyết Quốc, mấy năm sau lại muốn đánh Tấn Quốc, những tên Hoàng đế kia đánh đánh giết giết, người chịu khổ luôn luôn mẹ nó là đám thường dân chúng ta!"
"Im lặng." Vương Nhị, không, phải là Vương Tử Khang, đây mới là tên thật của hắn.
Vương Tử Khang nhìn về phía Lục Tuấn, "Thủ lĩnh, hành động này của Lục Hoa nhất định là nghe mệnh lệnh của cẩu Hoàng đế, Ung Quốc hẳn là sắp tấn công Tấn Quốc, chúng ta nên làm gì đây?"
Lục Tuấn tên thật là Kỷ Ninh Lãng.
Cái tên Kỷ Ninh Lãng đã rất nổi tiếng trong lòng người dân Ung Quốc.
Kỷ Ninh Lãng lãnh đạo, tập hợp tất cả những người có chí hướng chống lại sự thống trị tàn bạo của Lý Thanh Vân.
Dân gian vang lên khẩu hiệu vô cùng lớn: Đi theo Kỷ Ninh Lãng, vây quanh Kỷ Ninh Lãng lật đổ sự thống trị của Lý Thanh Vân, trở thành tân đế Ung Quốc, dẫn dắt Ung Quốc tiến tới hòa bình.
Hắn đổi tên thành Lục Tuấn, chính là bởi vì cái tên Kỷ Ninh Lãng này quá vang dội, quá mức náo động.
Sắc mặt Kỷ Ninh Lãng càng ngày càng ngưng trọng: "Kỳ thật nếu Lý Thanh Vân cùng Hách Liên Thần đối đầu với nhau, ngươi chết ta sống lưỡng bại câu thương, đối với chúng ta mà nói cực kỳ có lợi. Nhưng suy cho cùng, trong cuộc chiến này người đau khổ cuối cùng chỉ là dân chúng."
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Vương Tử Khang cùng một đám huynh đệ nhìn Kỷ Ninh Lãng.
Kỷ Ninh trầm giọng nói: "Lúc trước đi Linh Đô, chính là muốn tập hợp nhóm huynh đệ cuối cùng. Chúng ta vừa hay..."
"Thừa dịp Ung Quốc muốn xuất binh tấn công Tấn Quốc, công kích hoàng cung Ung Quốc từ bên trong, nhân lúc hai nước giao chiến, một lần đoạt lấy Ung Quốc."
Vương Tử Khang ánh mắt sáng ngời: "Đích xác, ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi! Toàn bộ quân đội đều được tập kết để tấn công Tấn Quốc, làm sao còn thời gian quản chúng ta chứ?"
Mọi người trong phòng lại tiếp tục đưa ra kế hoạch tác chiến lần nữa. Cuộc thảo luận kéo dài gần một canh giờ mới kết thúc.
"Ta hỏi thật đấy, ta thấy trông bọn họ không giống phu thê. Có đôi phu thê nào lại ngủ khác phòng?"
Vương Tử Khang cất bản đồ, pha một tách trà, đặt ở trước mặt Kỷ Ninh Lãng, lại rót trà cho mình, cười nói: "Thủ lĩnh, ngươi chính là thủ lĩnh của quân khởi nghĩa Thanh Long, là lãnh tụ của chúng ta. Bách tính dân gian muốn chống lại đế vương Ung Quốc đều cao giọng xưng ngươi làm Hoàng đế Ung Quốc. Đợi ngươi ngày sau thành đế, lo gì không lấy được Vân cô nương?"
"Được rồi, những thứ này đều là chuyện riêng, không liên quan đến chính sự." Kỷ Ninh Lãng xoa xoa trán.
Vương Tử Khang dừng lại, "Thủ lĩnh, ngươi thực sự thích nàng." Hắn tiếp tục nói, "Ngươi chính là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ngươi nhìn không thấu, nhưng người ngoài cuộc chúng ta lại hiểu rất rõ ràng, đôi mắt ngươi luôn dính chặt vào Vân cô nương, chưa từng rời đi."
Hắn thở dài nói: "Thủ lĩnh à, chi bằng ngươi trực tiếp cướp người về đi. Bằng không ngươi cứ trầm mê như vậy, nhất định sẽ càng ngày càng luân hãm. Còn nói về khởi nghĩa tạo phản đại nghiệp gì nữa?"
Kỷ Ninh Lãng nhíu mày phản bác, "Ta sẽ không bởi vì tư tình cá nhân mà bỏ lỡ đại cục." Sắc mặt hắn càng ngày càng lạnh, "Đương kim Hoàng đế Ung Quốc Lý Thanh Vân tàn bạo bất nhân, người đời sẽ trừng phạt hắn!"
"Diệt hôn quân, sát hoạn quan, bình Ung Quốc. Đây là đại nghiệp cả đời của ta."
Vương Tử Khang ánh mắt nóng rực nhìn Kỷ Ninh Lãng, chắp tay nói: "Đại ca! Ngươi có thể có một niềm tin vững chắc như vậy, thực sự không phụ sự kỳ vọng của dân chúng!"
Kỷ Ninh Lãng nhíu mày nói: "Lý Thanh Vân hắn ngang ngược lộng quyền, tàn bạo bất nhân, tín nhiệm gian thần, là hắn ác giả ác báo. Hơn nữa lúc trước hậu cung Ung Quốc xôn xao chuyện hắn nhốt Nhị Hoàng tử Tuyết Quốc, hắn thích nam nhân, bèn ép buộc Nhị Hoàng tử, khi nhục Nhị Hoàng tử, làm việc ác vi phạm thiên đạo âm dương như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị thiên khiển*."*ông trời trừng phạt
Vương Tử Khang gật đầu: "Ngươi nói không sai. Triều đại của Lý Thanh Vân nên sớm bị lật đổ."
"Mà..." Vương Tử Khang nhíu mày khó hiểu, "Nam nhân thật sự thú vị như vậy sao? Tại sao nam nhân lại yêu thích nam nhân? Sở thích của Lý Thanh Vân có chút ghê tởm?"
Kỷ Ninh Lãng nhớ tới lời đồn trong thiên hạ, cũng không khỏi vì Nhị Hoàng tử Tuyết Quốc bóp cổ tay thở dài.
"Tuyết Quốc tuy không phải là nước lớn, Nhị Hoàng tử điện hạ mặc dù mang thể chất tai họa, nhưng Nhị điện hạ là một cầm sư tuyệt diệu, gảy một bài thiên cổ tuyệt xướng, đủ để chấn động cả nguyệt đàn cùng văn đàn trong Cửu Châu thiên hạ, nhất là hắn gần đây còn bộc lộ tài năng chính trị, càng khiến thế nhân kinh diễm."
"Đáng tiếc người như vậy lại bị Lý Thanh Vân làm nhục."
Vương Tử Khang cũng cảm thấy cực kỳ đáng tiếc: "Nhị Hoàng tử điện hạ sau khi sắp đặt cuộc chính biến ở Ung Quốc liền biến mất vô tung vô ảnh. Nghe nói là bị Lý Thanh Vân giam cầm tra tấn dã man..."
Kỷ Ninh Lãng cao giọng nói, "Cũng nghe nói Nhị Hoàng tử điện hạ đã bị Lý Thanh Vân giết. Nếu như hắn biến mất, chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều. Thật đáng tiếc cho một kỳ nhân kinh tài tuyệt diễm như vậy."
Hắn thở dài một tiếng, trong mắt toát ra một cỗ kiêng kỵ cùng căm hận thật sâu đối với đương kim Hoàng đế Ung Quốc, "Lý Thanh Vân hung ác tàn bạo, tội lỗi chất chồng. Sớm muộn gì, thế lực của hắn sẽ bị tiêu diệt, đầu của hắn treo trên tường thành, bị vạn dân chửi rủa."
"Sẽ có một ngày như vậy." Vương Tử Khang sắc mặt trầm lãnh, "Lý Thanh Vân sớm muộn gì cũng có một ngày nhận lấy kết cục thê thảm giống như thủ lĩnh nói! Tất cả chúng ta đều chờ đợi để xem ngày này!"
---------------%----------------Editor: Chúc tất cả mọi người có một năm mới vui vẻ, phát tài phát lộc, vạn sự như ý. Happy New Year🎆🐉❤.
Hi vọng năm mới toi sẽ chăm hơn năm cũ, để đôi bạn trẻ của chúng ta mau có cái kết Happy Ending hì hì.😤(๑•̀ㅂ•́)و✧
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]