Editor: camanlwoibieng
----------------%----------------
Lưu Mộ Ngôn che ngực, run rẩy chỉ vào hai người bọn họ: "Ngươi, các ngươi..." Ông ta ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không thốt ra được, máu trong miệng chảy ra, nhỏ xuống mặt đất, ngưng tụ thành một đóa hoa màu máu.
Ông ta tham tài háo sắc, luôn tìm thời cơ tuyệt hảo bò lên trên, ngũ phẩm, tam phẩm, chính nhất phẩm... Dã tâm vĩnh viễn sẽ không được thỏa mãn. Hiện giờ Ung Quốc gặp phải chính biến hỗn loạn, ông ta nghĩ rằng mình đang trèo lên một cây đại thụ, thật không ngờ lại là đầm lầy chết chóc.
Lý Thanh Vân mắt phượng mỉm cười: "Lưu đại nhân, ngươi chết không oan."
Lưu Mộ Ngôn ú ớ ngã gục xuống đất dậy không nổi, chết không nhắm mắt, máu tràn ra từ vết thương của ông ta.
Trong lúc nhất thời sương phòng trở nên tĩnh mịch quỷ dị.
Ôn Lâm Sơn sắc mặt tái nhợt, vội vàng quỳ xuống nói: "Thần từ đầu đến cuối đều trung thành với bệ hạ ngài! Tuyệt không có ý đồ không tốt dù trong chốc lát!"
"Chúng thần cũng vậy." Mấy quan viên đi theo phía sau Ôn Lâm Sơn, đồng loạt quỳ xuống.
Bọn họ ở trong lòng thầm đếm xem mình có từng nói ra lời nào đắc tội với Lý Thanh Vân hay không, có người lau mồ hôi lạnh, tim đập nhanh, họ ngàn vạn lần chưa hề nghĩ tới tình cảnh như vậy. Ai ngờchính biến Ung Quốc mấy phen biến ảo, cuối cùng vẫn là sắp rơi vào tay Lý Thanh Vân?
Chỉ là, Độc Cô Ly âm thầm bày mưu tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-phan-dien-sinh-ton-cong-luoc/3516761/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.