Editor: camanlwoibieng
----------------%----------------
Lý Thanh Vân bật cười một tiếng, vươn tay, miêu tả vẻ đẹp kinh thế của Độc Cô Ly, hắn ám chỉ nói: "Độc Cô Ly, ngươi rõ ràng biết ý nghĩ ban đầu của ta. Lúc trước ở Đoàn gia thôn bởi vì lấy nhầm Hợp Hoan Cổ cho ngươi ăn, nên ta chỉ có thể ăn thư cổ cứu ngươi. Vì vậy mới mất khả năng ở trên."
"Nếu không phải vì cứu ngươi. Với địa vị và thân phận ngày xưa của ta, ta tuyệt đối sẽ không chịu làm kẻ dưới. Có biết bao tiểu uyển nô xinh đẹp trẻ tuổi muốn lên giường của ta."
Độc Cô Ly bắt lấy xương cổ tay tinh xảo tinh xảo của Lý Thanh Vân, khẽ cười một tiếng: "Ta hiểu rồi. Cho nên A Vân không muốn gọi ta là phu quân, mà là muốn ta gọi ngươi như vậy?"
Ánh mắt Lý Thanh Vân lạnh băng, giãy dụa rụt cổ tay lại.
Độc Cô Ly không thèm để ý xưng hô, cũng không thèm để ý cái nhìn của người ngoài đối với quan hệ thể vị của bọn họ. Tất cả tiện nghi đều được y chiếm hết, Lý Thanh Vân cũng chỉ thuộc về một mình y. Chỉ cần có thể làm cho Lý Thanh Vân vui vẻ, một cái xưng hô thì có sao?
"Phu quân."
Giọng nói dịu dàng lưu loát vang lên bên tai Lý Thanh Vân, hơi nóng phả bên tai, y ngậm lấy vành tai hắn, lại dịu giọng gọi: "Phu quân?"
"... Ngươi." Lý Thanh Vân nắm chặt cổ áo Độc Cô Ly, hai má đỏ rực, nghe được cả tiếng hô hấp dồn dập. Hắn dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-phan-dien-sinh-ton-cong-luoc/3516759/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.