Editor: camanlwoibieng
----------------%-----------------
Bạch Cảnh Sách cúi đầu cùng quần thần hành bái, dư quang nơi đuôi mắt nhìn thấy một phần tay áo màu đỏ tươi, lại thoáng nhìn rèm châu trước đế tọa, không khỏi cười lạnh, bạo quân này xem ra cũng biết thanh danh thối nát của mình, sợ người khác ám sát hắn, cố ý dùng rèm châu che lại.
Hôm nay hắn tới không đúng lúc.
Nhưng hắn nhớ rõ Độc Cô Ly từng nói với hắn vài câu.
"Nếu gặp phải tình huống bất ngờ, vạn bất đắc dĩ, tiên hạ thủ vi cường*."*ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế
"Bắt giặc phải bắt vua trước."
Bạch Cảnh Sách nghĩ, nếu hắn bảo Độc Cô Ly giải quyết cục diện yến hội tối nay giúp hắn, Độc Cô Ly nhất định trả lời là: Thời cơ chín muồi, đã đến gần mục tiêu, có thể giết.
Ánh mắt hắn hơi trầm xuống, lần thứ hai cúi đầu, che lấp sát khí nơi đáy mắt.
Yến hội hôm nay, chưa nói đến có phải là Hồng Môn Yến hay không.
Lý Thanh Vân gần ngay trước mắt, hắn tuy tàn bạo, nhưng lại không biết võ công. Nếu có thể tìm được thời cơ thích hợp, trực tiếp giết vua, cũng không phải không có khả năng.
Lúc Bạch Cảnh Sách ấp ủ sát khí. Lấy lại tinh thần, quần thần đã đứng lên, cúi đầu, không ai dám nhìn thẳng bệ hạ.
Lý Hoằng bình tĩnh giải thích: "Quy củ trong cung, nếu ai dám nhìn thẳng bệ hạ, chính là muốn mất đi tròng mắt, muốn không có đầu."
Bạch Cảnh Sách trong lòng khinh miệt cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-phan-dien-sinh-ton-cong-luoc/3516738/chuong-51-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.