Editor: camanlwoibieng
---------------%-----------------
Tiêu Tử Nghĩa lau sạch sẽ thanh kiếm, đem khăn lụa dính máu bỏ vào trong ngực, quỳ thẳng trước người Lý Thanh Vân, khuôn mặt nghiêm túc: "Nơi này không nên ở lâu, thỉnh bệ hạ di giá* trở về doanh trướng! Thần sẽ tiếp tục kiểm tra xung quanh còn có nguy hiểm hay không."*đi bằng xe của vua thời xưa
"Tiêu Tướng quân vất vả rồi." Lý Thanh Vân tâm đặt vào đội binh mã chi viện Độc Cô Ly, y một thân một mình, nếu gặp phải ám sát hay nguy hiểm gì, chỉ sợ cho dù là Đại La thần tiên cũng khó thoát.
Suy nghĩ một chút, Lý Thanh Vân bảo Lục Hoa đỡ hắn dậy, giọng nói hơi trầm. "Lục Tiểu Hoa, mang cô đi tìm A Ly."
"Bệ hạ, nô tài đã phái người đi tìm." Lục Công công nói gì cũng không để Lý Thanh Vân lâm vào hiểm cảnh một lần nữa. Đỡ Lý Thanh Vân muốn dẫn hắn về doanh trướng, đau lòng muốn chết, "Ngài nhìn cái chân này của ngài xem, không thể đi nổi nữa."
Trong mắt Phượng Của Lý Thanh Vân nhiễm lo lắng, "Cô muốn nhìn thấy A Ly bình an vô sự"
Tiêu Tử Nghĩa vội vàng nói: "Chúng thần nhất định cố hết sức tìm người, kính xin bệ hạ nhanh chóng trở về nơi an toàn."
Lý Thanh Vân hoàn toàn không nghe, "Lục Tiểu Hoa, đem ngựa của cô tới đây."
Lục Công công thấy khuyên bảo không có hiệu quả. Trực tiếp quỳ xuống đất, nước mắt giàn giụa: "Bệ hạ! Bây giờ tình hình vẫn chưa rõ ràng, ngài không thể vì một người nam nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-phan-dien-sinh-ton-cong-luoc/3516718/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.