Chương trước
Chương sau
Editor: camanlwoibieng

---------------%------------------

Dao Hoa Cung--

Tất cả cung nữ, thái giám đồng loạt quỳ xuống.        "Công chúa điện hạ tuyệt đối không thể a! Độc Cô công tử là người của bệ hạ!" Tiểu thái giám gian nan khuyên bảo.        "Đúng vậy! Bệ hạ cực kì yêu thích Độc Cô công tử, người làm như vậy chẳng khác nào đang bất kính với bệ hạ?"

Các thái giám và cung nữ đều cẩn thận khuyên nhủ Thập Công chúa.       Lý Thanh Lan ngồi ở chủ vị, bình tĩnh uống trà, không vui nhìn Độc Cô Ly, "Hoàng đế ca ca yêu thích hắn thì làm sao? Bất quá chỉ là một tên nô lệ vong quốc, lấy sắc thị nhân mà thôi! Sao ta lại không thể chạm vào hắn?"

Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm Độc Cô Ly, "Chuyện Hoàng đế ca ca làm vì ngươi trên triều bổn Công chúa cũng đã nghe nói, nhưng bổn Công chúa không ngờ hoàng huynh đối với ngươi lại khoan dung như vậy! Hôm nay, dù có là Thiên Vương lão tử tới, ta cũng phải gắn cho ngươi cái danh nô tịch! Người đâu!"

Ám vệ võ công cao cường tuân theo mệnh lệnh của Lý Thanh Lan, tiến lên muốn bắt Độc Cô Ly.        Thiên Mặc một tay bắt lấy ám vệ kia, giao  đấu một phen, tức giận nói: "Muốn động đến chủ tử nhà ta, trước tiên bước qua xác của ta đã!"

Lý Thanh Lan tức giận không nhẹ, chỉ vào Thiên Mặc, tức giận nói: "Tên nô tài từ đâu đến lại dám phạm thượng!? Giết hắn đi!"        Cảnh tượng hết sức hỗn loạn.        "Ngươi muốn giết ai?" Lý Thanh Vân phong trần mệt mỏi đi tới, trường bào màu đỏ bị gió thổi bay lên. Đôi mắt phượng của hắn chăm chú nhìn vào cảnh tượng hỗn loạn trước mặt.

Tất cả các cung nữ thái giám trong Dao Hoa Cung sợ hãi quỳ xuống: "Bái kiến bệ hạ!"

Lý Thanh Lan hành lễ, nhìn thấy Lý Thanh Vân cũng có chút sợ hãi, nàng tiến lên, nhẹ giọng nói: "Hoàng huynh."        Thập Công chúa-Lý Thanh Lan, là nữ nhi được sinh bởi cung nữ bên cạnh Đoàn Quý phi, sau đó cung nữ kia vì khó sinh mà chết, Lý Thanh Lan liền do Đoàn Quý phi nuôi nấng, lớn lên cùng Lý Thanh Vân.        Lý Thanh Vân nhìn về phía Độc Cô Ly.

Độc Cô Ly mặc một bộ trường bào màu xanh nhạt, trên áo choàng thêu điểm một chút Bạch Mai, thân dài ngọc lập, tóc đen ngọc quan  được buộc lên, khuôn mặt như họa, trong đôi mắt trong trẻo mà tuyệt mỹ chỉ có lãnh đạm cùng xa cách, đẹp đến mức làm cho người ta kinh diễm, trên thân lại tỏa ra khí chất cự tuyệt khiến người khác không dám đến gần.        Cũng chính vì thế, nên Độc Cô Ly mới khiến người ta si mê như vậy.

Lý Thanh Vân đi tới cầm lấy bàn tay thon dài và lạnh như băng của Độc Cô Ly, ôn nhu nói: "Thanh Lan không hiểu chuyện, ngươi hãy khoang dung với nàng."        Ánh mắt lạnh lùng của Độc Cô Ly sáng như ngọc: "Thì ra đây không phải là ý chỉ của bệ hạ."

"Cô làm sao có thể. . ." Trong lòng Lý Thanh Vân nhất thời hốt hoảng.

Hôm nay nhân vật chính thụ nếu thật sự bị muội muội tốt của hắn lấy danh nghĩa hắn để ghi một dấu ấn khuất nhục này, chỉ sợ là A Ly sẽ hận hắn cả đời không cách nào vãn hồi nữa.

Nguyên bản hắn đã là rửa không trắng nổi, nếu lại thêm một tội trạng, sau này kết cục không có thê thảm chỉ có càng thê thảm.        "Hoàng huynh!" Lý Thanh Lan bên này đã quỳ xuống, hai mắt rưng rưng, "Hắn là dư nghiệt của Tuyết Quốc, vốn không thể giữ. Hoàng huynh yêu thích hắn như thế, để hắn vào Dao Hoa Cung đã là long ân! Nếu lại nuông chiều hắn như thế, nhất định sẽ bị cắn trả!"

"Thanh Lan, cô đối với muội cũng là quá mức dung túng." Lý Thanh Vân nhíu mày nhìn về phía Lý Thanh Lan, "Phạt muội hồi cung Diện Bích một tháng, chép tay kinh thư ba trăm lần."        Lý Thanh Lan mở to hai mắt, làm sao còn dáng vẻ kiêu ngạo như vừa rồi?

Nàng trừng mắt vơi Độc Cô Ly giống như là đang nhìn một yêu phi họa quốc, ánh mắt cũng sắp bốc hỏa: "Ca ca đối xử với hắn tốt như vậy, ai biết hắn có phải muốn rắp tâm hại người hay không!"        Dứt lời, Lý Thanh Lan đứng dậy, bất mãn nói: "Chép kinh thư thì chép kinh thư! ”

Nàng mang theo bất mãn cùng phẫn nộ rời khỏi Dao Hoa Cung, cung nữ thái giám bên cạnh đều chạy theo.        Trong Dao Hoa Cung lập tức bớt đi rất nhiều người.        "Thanh Lan tính tình khá thẳng thắn, ngươi đừng so đo với muội ấy." Lý Thanh Vân nói.

Độc Cô Ly thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn về phía Lý Thanh Vân, con ngươi màu đen tựa như lưu ly nhìn không ra một tia cảm xúc nào, đôi môi đỏ  khẽ mở ra: "Thanh Lan Công chúa cũng chỉ vì suy cho bệ hạ."        "Bên ngoài lạnh, vào trong điện thôi."        Lý Thanh Vân và Độc Cô Ly cùng nhau tiến vào trong điện.

Độc Cô Ly chăm chú nhìn bóng lưng Lý Thanh Vân, trong đáy mắt y hiện lên một tia chán ghét cùng cực.        Y không thích thân cận hay đụng chạm với Lý Thanh Vân, nhất là đêm qua y đã nhịn xuống sự ghê tởm mà hôn Lý Thanh Vân hai lần.

Y đã súc miệng nhiều lần, mới loại bỏ cảm giác buồn nôn khi thân cận với nam nhân khác.---------------%-----------------        Than lửa làm đại điện trở nên vô cùng ấm áp.        Lý Thanh Vân vừa đi vào liền đem áo choàng màu đỏ khoác trên người ném cho Lục Hoa.        Hắn ngồi trước ngọn than, vươn tay sưởi ấm, chóp mũi trở nên đỏ bừng hắt hơi một cái.

"Ah... Hắt xì!"        Cái hắt hơi này làm cho nước mắt sinh lý tràn ra, chậm rãi trượt xuống, mắt cũng trở nên đỏ bừng.        Lý Thanh Vân lau nước mắt.        Độc Cô Ly đứng trước ngọn than, nhìn Lý Thanh Vân ánh mắt hơi đỏ, giọng nói thanh lạnh như ngọc: "Bệ hạ bệnh nặng chưa khỏi, không nên mặc ít như vậy ra ngoài."

Lý Thanh Vân nâng hai mắt lên: "A Ly đây là đang quan tâm cô?"

        "Vâng." Độc Cô Ly tuy rằng thừa nhận, nhưng trong con ngươi màu đen như ngọc chỉ bao trùm băng tuyết, vẫn chưa thấy được một chút cảm xúc quan tâm.        Lý Thanh Vân bật cười: "Ngồi đi, A Ly."

Tiểu Thịnh Tử vội vàng mang ghế tới cho Độc Cô Ly. Độc Cô Ly chậm rãi ngồi xuống, Tiểu Thịnh Tử đưa cho Độc Cô Ly một cái lò sưởi ấm áp.        "Đi mời Tô Thái y tới đây đi." Độc Cô Ly thản nhiên nói.        "Vâng." Tiểu Thịnh Tử vội vàng ra khỏi điện.

"Chỉ là hắt hơi một cái, không cần kinh động đến Thái y." Lý Thanh Vân sờ sờ yết hầu, cảm thấy có chút ngứa ngáy. Mấy ngày nay, luôn cảm thấy thể chất càng ngày càng hư nhược, đi vài bước đều có thể cảm thấy hoa mắt chóng mặt.        "Vẫn là cần." Độc Cô Ly chậm rãi nói.

Lý Thanh Vân không thể từ chối cười cười nói: "A Ly, về vấn đề ăn ở của Hoàng thất và dân chúng Tuyết Quốc, ngươi nghe nói chưa? Có ý kiến gì không?"        Độc Cô Ly thản nhiên nói, "Thắng làm vua thua làm giặc, bệ hạ không giết bọn họ đã là ân đức."

"A Ly vui là được rồi." Lý Thanh Vân cười cười.        Trong cốt truyện ban đầu--        Lý Thanh Vân đem tất cả dư nghiệt của Tuyết Quốc, ngoại trừ Độc Cô Ly, toàn bộ đều giết sạch, cuối cùng ở trước mặt người trong thiên hạ giành được cái danh lạm sát.

Độc Cô Ly vì thế mà càng ngày càng tích tụ hận ý đối với Lý Thanh Vân, nhưng cũng bởi vậy mà không còn vướng bận, có thể chuyên tâm đối phó hắn.        Lý Thanh Vân cũng không khỏi thầm mắng mình là một tên cặn bã. Thật sự là một chút cũng không biết thương hoa tiếc ngọc. Nhất định phải chơi trò cầm tù y, không trách được nhân vật chính thụ hận hắn như thế. Dùng thủ đoạn âm độc như vậy, làm sao có thể ôm được mỹ nhân về tay đây?

Ánh mắt Lý Thanh Vân nhìn về phía Độc Cô Ly không khỏi càng thêm dịu dàng cùng thương tiếc--Nhân vật chính xinh đẹp tuyệt sắc, thân thế bi thảm, nhu nhược không nơi nương tựa, lạnh lùng kiêu ngạo. Hắn nên che chở y thật tốt mới đúng.        Không bao lâu sau, Tô Ngọc đã đến.        Tô Ngọc quỳ xuống hành lễ: "Vi thần bái kiến bệ hạ."       "Bình thân."

"Vâng."

Tô Ngọc chậm rãi đứng dậy, phủi phủi bụi trên người, đầu tiên ngẩng đầu nhìn Độc Cô Ly một cái, sau đó liền bắt mạch cho Lý Thanh Vân.        Khi bắt mạch, Tô Ngọc hơi nhíu mày, độc tố trên người Lý Thanh Vân đã dần dần xâm nhập vào cơ thể, nhưng không thể nhanh như vậy.        Từ sau khi rơi xuống nước tỉnh lại, thân thể hôn quân này liền suy yếu rất nhiều, có lẽ cũng chính là bởi vì như thế, mới không có nhanh như vậy chống đỡ độc dược.        "Thể chất bệ hạ suy yếu, thần sẽ kê thêm vài phương thuốc điều trị thân thể cho bệ hạ. Chỉ là vẫn cần phải châm cứu một chút."

Tô Ngọc cung kính nói: "Xin bệ hạ hãy cởi y phục, thần cần châm cứu huyệt vị trên lưng cho bệ hạ."        Lý Thanh Vân hơi nhíu mày: "Không thể không châm cứu sao? ”        Tô Ngọc khổ sở nói: "Cũng chỉ có cách này thôi ạ, làm vậy mới có thể giúp thân thể bệ hạ tốt lên."

Lý Thanh Vân nắm lấy cổ áo, có chút do dự, hắn nhìn chằm chằm Độc Cô Ly, sợ mỹ nhân sẽ cảm thấy mình quá lỗ mãng, cho nên vẫn hơi e dè.        Độc Cô Ly đứng dậy, thản nhiên nói: "Để ta giúp bệ hạ cởi."        Lý Thanh Vân liền không do dự nữa, mặc cho năm ngón tay thon dài của Độc Cô Ly lưu luyến trên cổ áo hắn.        Tay Độc Cô Ly có màu trắng lại lạnh như băng, khớp xương liên tục rõ ràng, xinh đẹp tựa ngọc sứ.

Ngón tay của y cũng rất dài, dài hơn một chút so với những người bình thường, và cũng rất linh hoạt.        Ngón tay Độc Cô Ly từ từ trượt xuống, chậm rãi vén cổ áo của Lý Thanh Vân lên.        Cổ Lý Thanh Vân thon và trắng, yết hầu hơi nhô ra, xương quai xanh tinh xảo sống động như thật, làn da trắng mịn, làm cho người khác nảy sinh một loại dục vọng muốn thêm chút vết đỏ trên đó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.