Lý Thanh Vân trong lúc ý thức mê man, ngửi được mùi hoa Mai nhàn nhạt mang theo hơi lạnh của băng tuyết.
Hắn được đặt lên chiếc giường mềm mại, các cung nữ thái giám vội vàng đến hầu hạ.
Lục Công Công nhìn sắc mặt tái nhợt của Lý Thanh Vân, hắn quay đầu mắng Độc Cô Ly một trận.
"Độc Cô công tử, đừng quên thân phận hiện giờ của ngươi. Nếu không có bệ hạ ngươi đã sớm chết! Ta khuyên Độc Cô công tử một câu, sớm hiểu rõ thời thế mà đi theo bệ hạ, hầu hạ người thật tốt, ngày sau chắc chắn tiền tài hưởng không hết!" Lục Công Công lên giọng giáo huấn.
Độc Cô Ly lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Công Công, đôi mắt phủ toàn sương, y thiếu chút nữa không khống chết được hận ý cùng sát khí tràn đầy trong lòng.
Độc Cô Ly thản nhiên nói: "Lục Công Công cần gì phải sốt ruột như vậy? Chỉ cần bệ hạ muốn, ắt sẽ có vô số mỹ nhân tranh nhau đến trên giường bệ hạ. Ta bất quá chỉ là Hoàng tử vong quốc, không có may mắn được hầu hạ bên cạnh người."
Ánh mắt Lục Công Công đỏ lên: "Hầu hạ bệ hạ là phúc khí bao nhiêu người cầu còn không được! Chỉ có Độc Cô công tử lại hết lần này đến lần khác khinh thường, để ngài cởi áo thừa hoan dưới thân bệ hạ thật sự khó như vậy?"
Độc Cô Ly lười cùng Lục Công Công tốn nước bọt. Tên hoạn quan ngu trung này, vì Lý Thanh Vân mà chuyện độc ác, dơ bẩn nào cũng làm được, y khinh thường cùng một tiểu nhân nịnh nọt như thế nói chuyện.
Ánh mắt Lục Công Công nổi giận, tức đến không còn lời nào để nói. Độc Cô Ly là người đầu tiên dám buông lời lạnh nhạt với bệ hạ, nhưng bệ hạ lại sủng ái y như vậy, việc đến nước này vẫn không muốn giết y.
"Đau..." Lý Thanh Vân nửa mê nửa tỉnh, cảm giác được trên chân truyền đến một trận đau đớn.
Sự chú ý của Lục công công cùng Độc Cô Ly nháy mắt đặt ở trên người Lý Thanh Vân.
"Bệ hạ, đau ở chỗ nào?" Lục Công Công thay một khuôn mặt tươi cười nịnh nọt, nhỏ giọng ôn nhu hỏi.
"Chân" lông mày Lý Thanh Vân nhíu lại, không an phận đá đá chăn mền.
"Độc Cô công tử!" Lục Công Công lập tức nhìn qua Độc Cô Ly: "Đến lúc ngài thể hiện rồi!"
Độc Cô Ly mím môi, trong mắt xuất hiện vài tia chán ghét. Thản nhiên nói: "Hẳn là bị nứt da, dùng thuốc cao bôi lên liền có thể khỏi."
Y lấy từ trong ngực ra một bình ngọc, đưa cho Lục Công Công.
Lục Công Công ác thanh ác khí* nói: "Ngươi là nam sủng của bệ hạ, lẽ ra ngươi phải đến bên cạnh hầu hạ người!" *kiềm chế sự bực tức không để lộ ra
Độc Cô Ly nắm chặt bình ngọc, sắc mặt lạnh băng.
"Không cần." Lý Thanh Vân quay ngồi dậy, quay đầu lại, chậm rãi nói: "Để Tiểu Thịnh Tử đến đi."
"Bệ hạ, Tiểu Thịnh Tử hôm nay không tới." Lục Công Công cười nói, sau đó đẩy Độc Cô Ly một cái.
Khuôn mặt Độc Cô Ly giống như hàn băng ngàn năm, trong mắt càng giống như kết một tầng sương.
Lý Thanh Vân làm sao có thể để nhân vật chính bôi thuốc cho hắn, lại nói không cần. Chỉ là hôm nay hắn sốt nhẹ, lời nói ra thật sự không có tính uy hiếp gì.
Độc Cô Ly cắn chặt môi, y chậm rãi ngồi xuống mép giường, xốc chăn của Lý Thanh Vân lên, chậm rãi cầm mắt cá chân mảnh khảnh của hắn.
Bàn tay thon dài lạnh lẽo của y bắt đầu bôi thuốc lên mảnh da bị hồng tím.
Độc Cô Ly không nghĩ tới Lý Thanh Vân lại có một đôi chân ngọc mềm mại phấn nộn như vậy, trong lòng không hiểu sao như có một dòng điện kích thích đang xoẹt qua, bàn tay vuốt ve đôi chân ngọc này có chút nóng lên.
Lý Thanh Vân bị y xoa đến cả chân đều ngứa ngáy.
Lúc hắn ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Độc Cô Ly cúi đầu, mái tóc đen buông xuống, lông mi thon dài khẽ rũ, tựa như lông vũ, trong con ngươi lạnh như băng chỉ có chuyên chú. Độc Cô Ly lơ đãng ngẩng đầu liền khiến lòng người say đắm, mặt mày như họa, tĩnh lặng như thần. Lý Thanh Vân nghĩ đến một câu: "Khôi tư diễm dật, Nghi tĩnh thể nhàn*."
Mí mắt Lý Thanh Vân rũ xuống, hắn hết lần này đến lần khác nhắc nhở chính mình, đây là nhân vật chính mà hắn không thể động vào.
Trong kịch bản ban đầu, hắn bị Độc Cô Ly mê hoặc xoay như chong chóng, vì Độc Cô Ly mà dùng hết thủ đoạn ác độc, giết hết tất cả thần tử mà y không thích, si mê Độc Cô Ly đến điên cuồng.
Cuối cùng chỉ nhận lại một cái liếc mắt lạnh lùng của Độc Cô Ly.
Độc Cô Ly là vai chính thụ vạn nhân mê.
Rất nhiều người trong nguyên tác bị ám ảnh đối với y một cách điên cuồng.
Trong hoàng cung Ung quốc có bao nhiêu người vì Độc Cô Ly mà lựa chọn phản bội, trong triều đình lại có bao nhiêu thần tử vì Độc Cô Ly mà bán đứng hắn, vua của các quốc gia khác cũng mơ ước đến Độc Cô Ly, đám người này hận không thể quỳ gối xuống nâng hai tay đem thiên hạ đều dâng tặng cho y.
Lý Thanh Vân đã thức tỉnh ý thức của bản thân, hắn không thể tiếp tục bị nhân vật chính với hào quang vạn người mê ảnh hưởng.
Hắn sẽ rời khỏi cuộc tranh chấp này.
Lý Thanh Vân hiện giờ chỉ muốn mang tất cả tâm tư đặt lên việc nước, bảo vệ tốt giang sơn Ung quốc.
Tuyệt đối không thể để giang sơn của hắn chôn vùi trong trò chơi theo đuổi nhàm chán này.
Hắn không thể trở thành vua của vong quốc.
Lục Công Công nhìn bộ dáng Độc Cô Ly chuyên chú hầu hạ, không khỏi dễ chịu, ngữ khí cũng hòa hoãn lại: "Độc Cô công tử, nếu ngài có thể ngoan ngoãn như vậy, cũng không uổng công ân không giết của bệ hạ. "
Đôi ngươi lạnh như băng của Độc Cô Ly hiện lên ý cười châm chọc.
Lý Thanh Vân hại y nước mất nhà tan, hại y trở thành nô lệ vong quốc , lại nhiều lần bức bách y làm chuyện ghê tởm hạ lưu như vậy, tổn hại tôn nghiêm của y, muốn y hầu hạ dưới thân nam nhân khác-- Những khuất nhục này, y sẽ từng bước từng bước trả lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]