Chương trước
Chương sau
Editor: Bachtamchimo

°°°∧∇∧°°°

Lý Thanh Vân trong lúc hôn mê, ngửi thấy được mùi hoa mai lãnh lẽo.

Hắn nằm trên giường đệm mềm mại, cung nữ thái giám hầu hạ chung quanh.

Lục công công nhìn Lý Thanh Vân sắc mặt tái nhợt, hắn quay sang Độc Cô Ly mắng một trận.

"Ly công tử, đừng quên thân phận hiện tại của ngươi. Nếu không có bệ hạ thì ngươi đã chết từ lâu, xin khuyên Độc Cô công tử một câu, nhân lúc còn sớm thức thời, hầu hạ tốt bệ hạ, về sau ngươi đương nhiên không thiếu điều tốt!" Lục công công nhéo giọng giáo huấn.

Đôi mắt Độc Cô Ly lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Lục công công, sương lạnh bao trùm tầm mắt, thiếu chút nữa y đã không giấu được hận ý ngập đầu.

Độc Cô Ly nhàn nhạt nói, "Lục công công không cần phải sốt ruột như thế? Chỉ cần bệ hạ muốn, sẽ có vô số mỹ nhân chủ động leo lên trên giường bệ hạ. Ta chỉ là một hoàng tử mất nước, không có cái phúc khí hầu hạ bệ hạ này."

Lục công công tức giận làm đôi mắt đỏ lên, "Hầu hạ bệ hạ đó là phúc khí bao nhiêu người cầu còn không được, cũng chỉ có Ly công tử khinh thường. Yêu cầu ngài cởi quần áo thừa hoan dưới thân bệ hạ liền khó như vậy?"

Độc Cô Ly lười cùng Lục công công tốn nước bọt. Hoạn quan ngu ngốc này, vì Lý Thanh Vân mà chuyện ác độc, dơ bẩn nào đều làm, y khinh thường cùng một tiểu nhân nịnh nọt như thế nói chuyện.

Ánh mắt Lục công công sinh ác ý, tức giận đến mức không nói được gì. Độc Cô Ly là người đầu tiên dám buông lời lạnh nhạt với bệ hạ, nhưng bệ hạ lại sủng ái y như vậy, việc đến nước này vẫn không muốn giết y.

"Đau......" Lý Thanh Vân nửa ngủ nửa tỉnh, cảm nhận được một trận đau đớn trên chân truyền đến.

Sự chú ý của Lục công công cùng Độc Cô Ly nháy mắt đặt ở trên người Lý Thanh Vân.

"Bệ hạ, đau ở chỗ nào?" Lục công công thay một khuôn mặt nịnh nọt tươi cười, nhu thanh tế ngữ hỏi.

"Chân." Lý Thanh Vân nhíu mi, không an phận đá chăn.

"Ly công tử!" Lục công công lập tức hung ác nhìn Độc Cô Ly. "Đến lúc ngài biểu hiện!"

Độc Cô Ly nhấp môi, trong mắt có một phần chán ghét hiện lên. Nhàn nhạt nói: "Hẳn là nứt da, dùng thuốc bôi là có thể tốt lên."

Hắn từ trong lòng ngực móc ra bình ngọc, đưa cho Lục công công.

Lục công công ác thanh ác khí nói: "Ngươi làm nam sủng của bệ hạ, lý nên làm người hầu hạ bên cạnh bệ hạ!"

Độc Cô Ly nắm chặt bình ngọc, sắc mặt càng thêm lạnh.

"Không cần." Lý Thanh Vân tỉnh lại, quay đầu, chậm rãi nói, "Làm tiểu Thịnh tử tới."

"Bệ hạ, tiểu Thịnh tử hôm nay không có ở đây." Lục công công cười nói xong, sau đó đẩy Độc Cô Ly một cái.

Khuôn mặt Độc Cô Ly giống như băng hà ngàn năm, trong mắt càng giống như có một tầng sương.

Lý Thanh Vân làm sao có thể để vai chính thụ bôi thuốc cho hắn, liền nói không cần. Chỉ là hắn hiện giờ đã sốt nhẹ, lời nói ra không có nhiều.

Độc Cô Ly mím chặt môi đỏ, hắn từ từ ngồi xuống mép giường, xốc chăn nắm lấy mắt cá chân mảnh khảnh của Lý Thanh Vân.

Ngón tay thon dài, lạnh lẽo bắt đầu bôi thuốc ở trên mảnh da hồng tím.

Độc Cô Ly không ngờ Lý Thanh Vân lại có một đôi chân ngọc hồng hào, mềm mại như thế, trong lòng bỗng như bị điện giật tê tê ngứa ngứa, bàn tay đang vuốt ve đôi ngọc chân dần nóng lên.

Lý Thanh Vân bị hắn xoa làm có chút ngứa.

Đến khi hắn ngẩng đầu, vừa lúc thấy Độc Cô Ly cúi đầu, sợi tóc đen nhánh buông xuôi, lông mi dài hơi hơi rũ xuống, giống như lông vũ, đồng tử lạnh băng nhìn chuyên chú. Độc Cô Ly trong lúc lơ đãng liền có một màn kinh vi thiên nhân, mặt mày như họa, trầm tĩnh nếu thần.

Lý Thanh Vân nghĩ tới một câu "Rực rỡ như liễu xuân trăng, cao cao như mặt trời mọc".

Thật sự rất đẹp.

Lý Thanh Vân buông lông mi xuống, hắn liên tục nhắc nhở chính mình, đây là vai chính thụ mà hắn không thể nhúng chàm.

Cốt truyện gốc hắn đã bị Độc Cô Ly mê đến quay vòng vòng, vì Độc Cô Ly mà dùng mọi thủ đoạn ác độc, vì Độc Cô Ly mà giết chết thần tử y không thích, vì y mà điên cuồng, vì y mà si mê.

Cuối cùng có được cũng chỉ là một cái liếc mắt lạnh nhạt của Độc Cô Ly.

Độc Cô Ly là vạn nhân mê, là vai chính thụ.

Trong sách nhiều người điên cuồng mê luyến hắn như vậy.

Trong hoàng cung Ung Quốc có bao nhiêu là người vì Độc Cô Ly mà lựa chọn làm phản, bên trong triều đình lại có bao nhiêu là thần tử vì Độc Cô Ly mà bán đứng hắn, Quân chủ của các quốc gia cũng cùng mơ ước Độc Cô Ly, bọn người này hận không thể đem cả thiên hạ đều quỳ đưa cho y.

Lý Thanh Vân thức tỉnh ý thức của chính mình, hắn không thể lại để hào quang vạn nhân mê ảnh hưởng đến.

Hắn muốn rời khỏi trận phân tranh này.

Lý Thanh Vân hiện giờ chỉ một lòng nghĩ tới chính sự quốc gia, bảo vệ tốt giang sơn Ung Quốc.

Nhất định không thể làm giang sơn của hắn chôn vùi tại trò chơi truy đuổi nhàm chán này.

Hắn không thể trở thành một quân vương mất nước.

Lục công công nhìn bộ dáng Độc Cô Ly hầu hạ chuyên chú, liền thư thái, ngữ khí cũng hòa hoãn xuống, "Độc Cô công tử, nếu ngài luôn thuận theo như thế, cũng không uổng ân bệ hạ tha mạng."

Con ngươi lạnh lẽo như tuyết của Độc Cô Ly có một tia ý cười châm chọc.

Lý Thanh Vân hại y nước mất nhà tan, hại y trở thành nô lệ vong quốc, lại nhiều lần bức bách y làm chuyện hạ lưu ghê tởm kia, hủy hoại tôn nghiêm của y, muốn y hầu hạ ở dưới thân nam nhân khác —— những khuất nhục đó, y sẽ từ từ trả lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.