Khuôn mặt ướt ướt, cô mở mắt nắm bắt tình hình, một bàn tay nhăn nheo đang cầm khăn lau mặt cho cô.
“Tỉnh lại rồi!” Bà lão lên tiếng. Cô chớp mắt nhìn lại, thấy chính là bà lãoăn xin hôm qua. Nhưng trang phục bà mặc thì lại là đồ cổ trang. Cô ởtrong một căn nhà tranh nhỏ, nhìn qua cửa sổ còn có mấy khóm trúc. Nhìnlại bản thân mình cũng là đang mặc đồ cổ trang. Chợt nghĩ mình có lẽđang nằm mơ. Cô toan bước xuống giường. Một cảm giác đau nhói từ dườichân truyền tới.
“Đừng có ngồi dậy. Vết thương chỉ vừa khépmiệng. Uống thuốc rồi nghỉ ngơi đi”. Chân của cô có vẻ đã được bà lãobăng lại. Bà đưa cô một chén thuốc. Cô đón lấy
“Cảm ơn bà”.
Cô mỉm cười, nổi buồn trong lòng vẫn còn nặng trĩu khiến ánh mắt cô ubuồn. Cô thầm nghĩ giấc mơ kì lạ cảm giác thật là thực. Có lẽ do hôm qua cô đã uống quá nhiều. Nghĩ lại chuyện hôm qua trong lòng lại trĩu nặngmuốn quên đi. Quên hết như trong đời cô chưa từng xuất hiện người tên là A Bằng cũng chưa từng gặp người tên là Yên Chi. Cô uống chén thuốc nước mắt chảy ra từ khóe mắt.
“Ngậm một miếng mứt. Thuốc không đắng lắm, lại chảy nước mắt thế kia. Yên tâm nghỉ ngơi đi, hắn sẽ sớm quay lại đón cô thôi”.
“Hắn?” Còn đang mơ hồ hắn mà bà cụ nói là ai. Cơn buồn ngủ đã kéo đến không cưỡng lại… Nhật Tâm chìm sâu vào giấc ngủ.
--- -------- ta là đoạn phân cách đi ngủ --- -------
Nàng thức dậy đầu óc vẫn còn choáng váng, thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-mong/100198/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.