Vịnh Thi mới sinh nên cơ thể cũng yếu ớt, nàng được mọi người lót thêm một chiếc đệm dày dưới mông, dù vậy nàng vẫn than ngắn thở dài không thôi. Bên ngoài thấy Mạn Hy vừa đi ra vừa chậm nước mắt lăn trên má mới tò mò xúm xít lại hỏi, ban nãy Ngữ Ngưng ra nhưng không ai dám hỏi, chỉ sợ bị Ngữ Ngưng la. - Mạn Hy, bên trong nói gì mà ai cũng khóc vậy?- Huyền Cơ có chút tò mò, nếu vào mà khóc lóc thảm thương vậy chắc hẳn có chuyện gì đó cảm động, hoặc không có gì tốt lành. Nhưng nàng nghĩ phải là cảm động, bằng không Ngữ Ngưng tảng đá kia làm sao rơi lệ? - Cô vào đi rồi biết- Mạn Hy biết tại sao mình luôn không ưa Huyền Cơ rồi, kiếp trước tới kiếp này, chưa bao giờ nàng ưa Huyền Cơ. Nhìn xem Khả Thanh xanh như lá chuối, lúc nào cũng lượn tới lượn lui trước mặt, tính tình thì đàn ông, nói năng thì tùy tiện, kiếp trước không ưa kiếp này dư âm vẫn vương vấn. Huyền Cơ nghe nói vậy bèn giơ tay lên, nói: - Vậy để tôi vào nha! - Không được, chị Bảo Ni vào trước!- Nhã Thư giơ tay chặn Huyền Cơ lại, không cho Huyền Cơ đi vào bên trong. Dù sao ai cũng sẽ nhớ ra, Bảo Ni dù sao cũng là Tư mỹ nhân, cấp bậc đương nhiên cao hơn cả Khuê Thư nàng, không thể để Huyền Cơ chiếm lợi trước. Huyền Cơ hơi hơi nhíu mày, khoanh tay lại ra vẻ không thèm. Nàng bỏ lại ghế ngồi đợi đến lượt mình, vào xem bói thôi, làm gì phải căng đến thế? - Bảo Ni, chị vào trước đi.- Nhã Thư mở cửa ra, Bảo Ni biết chuyện sẽ như thế nào nhưng không tránh khỏi hồi hộp, nàng hít một hơi thật sâu rồi bước vào. Bên trong phòng bài trí khá đơn giản, Cổ Tịch ngồi bên phải của Bối Vịnh Thi, thấy nàng, Cổ Tịch mỉm cười bảo nàng ngồi xuống trước mặt. Bảo Ni ngay ngắn ngồi vào bàn, nàng đưa mắt liếc qua chỗ Cổ Tịch, chỉ thấy gương mặt của Cổ Tịch cực kì an tĩnh, như một liều thuốc an thần khiến nàng thanh thản. - Tư mỹ nhân, nếu cô nhớ lại quá khứ cuộc sống của cô sẽ bị, thôi mệt quá, không nói nữa. Bối Vịnh Thi nâng người lên, lẩm bẩm trong miệng, sau đó vuốt đôi mắt xinh đẹp của Bảo Ni lại. Sau khi Bối Vịnh Thi buông tay ra, Bảo Ni thấy mình đang bị trói dẫn trên đường, cánh chim trên trời đập cánh bay, nhưng nàng lại chẳng thể như nó, chẳng thể tự do. - Nhi thần muốn lập nàng thành phi, được không? Nha đầu mới tám tuổi nói với phụ thân của nàng, phụ thân của nàng ấy có chút ngạc nhiên, sau đó chỉ vuốt tóc nàng ấy, chấp nhận. Từ đó, Ngải Lệ Tư nàng sống là người của Cảnh Tịch, chết là ma của Cảnh Tịch. Hai mươi bốn năm Ngải Lệ Tư sống trong hoàng cung, nàng vẫn luôn nhàn nhã sống, vẫn là người đó sau lưng chiều chuộng nàng, yêu thương nàng. Người ấy chẳng màng nàng thân thể không trong sạch, không màng nàng có khác loại. Cũng chính là người ấy khiến nàng tin nàng xinh đẹp, mộng cảnh chuyển dần sang lúc Cảnh Tịch nằm thoi thóp trên giường. Nếu nàng không muốn ly biệt quân vương, lão thiên có cho nàng ở bên cạnh quân vương mãi mãi? Quân vương dần dần yếu đi, Ngải Lệ Tư tự ấn vào tay mình đến nỗi đổ máu, nàng muốn mình thanh tỉnh, muốn mình có thể tiễn Cảnh Tịch về tới lăng mộ. Chỉ sợ nàng càng nhìn càng không chịu nổi. Nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, Cổ Tịch ra hiệu cho Bối Vịnh Thi trả nàng về với thực tại. Bối Vịnh Thi lại thở dài nhìn hai người ôm nhau, Bạch Dĩnh nhà nàng ôm con chắc đến khổ rồi. - Người tiếp theo!- Bối Vịnh Thi hướng cửa nói lên, mặc kệ hai người này ôm nhau, làm xong giúp Bạch Dĩnh ôm con thì hơn. Tối qua con quấy cả đêm, Bạch Dĩnh sợ ồn đến nàng nên ẵm con qua phòng khác, càng nghĩ càng thương. Người tiếp theo đương nhiên là Bác Nhã, nàng ngay ngắn ngồi trước mặt Bối Vịnh Thi, lần này Bối Vịnh Thi nói cũng lười nói, tùy tiện đưa tay lên vuốt mắt Bác Nhã. Đem Bác Nhã đến cung đình xưa. Trong mộng cảnh Bác Nhã thấy mình đi sao quân vương, nàng khép nép hầu hạ nàng ấy, nàng ấy không ai khác chính là Tịch tỷ! Bác Nhã bất giác hoài niệm vô cùng, phải rồi, nàng là Nhược Vân, Nhược Vân là nàng.. - Hoàng thượng hôm nay muốn ra chiến trường!- Khả Thanh nói với nàng, nàng nghĩ cũng không nghĩ, lật đật đi soạn đồ cùng đi với hoàng thượng. Nếu nàng ấy ra sa trường, nàng nghĩ sống năm phần, chết cũng chiếm năm phần. Nếu nàng đi cùng, có thể nàng sẽ giúp được nàng ấy. Mộng cảnh chuyển đổi như một thước phim chiếu lướt qua trong đầu nàng, nước mắt lại bắt đầu rơi xuống, nỗi đau thống khổ này hệt như cắt gan cắt ruột nàng, khiến nàng chịu dày vò, đau đớn. Thấy Bác Nhã bắt đầu khóc, Bối Vịnh Thi hướng cửa hô: - Người tiếp theo! Sau đó nàng tự động vuốt đi đôi mắt của Bác Nhã, mời nàng qua ôm Cổ Tịch. Người tiếp theo, người này Bối Vịnh Thi quen thuộc hơn cả, Khổng Huyền Cơ. Thấy nàng, Huyền Cơ hơi nhướng mắt nói: - Cô định giở trò quỷ gì? - Quỷ bà nội cô! Ngồi im!- Bối Vịnh Thi đánh vào mắt Huyền Cơ một cái, nàng ấy bật ngửa ra sau rơi vào mộng cảnh. Trong mộng cảnh, Huyền Cơ thấy Cổ Tịch đang đấu kiếm cùng Nhược Vân, nàng ngồi ở bên cầm theo cọng cỏ lau cỗ vũ. Hai người làm bạn với nhau thời gian rất dài, đủ để hiểu tất cả về nhau, đủ để cả hai đem đối phương trở thành người trọng yếu, Huyền Cơ cũng không ngờ có một ngày quan y chính Khả Thanh nàng lại yêu thương Tịch vương, nàng vạn vạn không ngờ tới ngày này. Nàng mơ thấy lời thề không làm thái y nữa, vậy nên nàng mới thấy nghề này rất tiêu cực, không thể nào chịu nổi? Trong các phi tử của Cổ Tịch, chỉ duy nhất vị này không khóc khi nhớ lại chuyện xưa. Chỉ thấy nàng ấy bặm môi mình đến nổi tứa máu. Cổ Tịch xót xa đi lại gần nàng ấy để nàng ấy cắn vào tay mình, đau đớn âm a nhỏ trong miệng. - Đủ rồi, chị cho Huyền Cơ ngừng đi. - Đủ rồi hả?- Bối Vịnh Thi thấy Cổ Tịch bị cắn, nàng liền chần chờ một chút để Huyền Cơ cắn Cổ Tịch thêm vài giây mới chịu giải mộng cảnh cho nàng ấy. Lấy nhiều vợ như vậy, cắn một ít có đã là gì? Mở mắt ra liền thấy Cổ Tịch ở trước mặt mình, Huyền Cơ không giữ mặt than như thường ngày nữa, nàng hơi cười, nói: - Là ngươi, hoàng thượng thúi! - Này!- Cổ Tịch cốc vào đầu Huyền Cơ một cái. Sau khi xong chuyện lưng của Bối Vịnh Thi sắp gãy, nàng vịn vào lưng mình chật vật đứng lên, gọi một tiếng: - Bạch Dĩnh đâu!!!! Bạch Dĩnh ngay lập tức như chó cưng xuất hiện trước cửa, thấy Bối Vịnh Thi đau đớn nàng liền đỡ nàng ấy, gấp gáp hỏi: - Chị bị đau ở đâu? Bị gì? Đã bảo còn chưa khỏe thì đừng nhận. - Ngồi nhiều đau lưng thôi chị hai!- Bối Vịnh Thi thấy khoa trương đúng là nghề của Cổ Tịch và Bạch Dĩnh, có lẽ những người sống qua thời cổ đại đều khoa trương như vậy. Hai người đỡ nhau đi ra khỏi phòng, không ngờ thấy sáu vị phi tử ôm nhau khóc ròng trước cửa phòng, cảnh tượng này muốn bao nhiêu quỷ dị liền có bao nhiêu quỷ dị! Bối Vịnh Thi hờ hững liếc mắt qua nhìn một chút, thật là nổi hết da gà, nhìn thêm một chút không chừng mắt nổi hạt. Coi như thay Tịch vương giải quyết được việc này, xem như phận làm fan cứng như nàng cũng thành toàn được câu chuyện. Bối Vịnh Thi và Bạch Dĩnh lên xe trở về nhà, một nhà họ đoàn tụ rồi, một nhà của nàng cũng thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]