Chương trước
Chương sau
“Dựa vào gì chứ hả” Cao Phúc Nguyên cười tươi, kinh nghiệm chinh chiến sa trường của hắn là luôn luôn cười tươi. Cười để làm gì? Cười để địch nhân mất cảnh giác, cười để khích lệ quân mình, và cũng là một thói quen của hắn, mỗi lần hắn cười là chư tướng biết hắn chuẩn bị động thủ! Tuy không còn chư tướng ở bên cảnh, nhưng việc cười tươi vẫn còn là thói quen của hắn!
“ Dựa vào thực lực là đủ” Nguỵ Bảo trầm giọng
“Ai da, luận tuổi tác, ta và ngươi không chênh nhau là bao. Luận bối cảnh, ta chưa nghe cha ta nói Vinh Thân Vương cao hơn lão gia nhân ông ta, còn luận thực lực nha “ Cao Phúc Nguyên từ cười tươi chuyển sang cười mỉm, dấu hiệu của việc hắn đã động sát ý:” Còn luận thực lực nha, phải đấu mới biết! “Hắn cố tình thả ra huyết mạch chi lực đe doạ đối phương
“Được, ta không đánh nhau, nhưng mai này ngươi vào Nhân Tài Học Cung, xếp sau ta mấy lớp, lúc đó ngươi vẫn phải gọi ta một tiếng sư huynh.” Nguỵ Bảo điềm tĩnh nói, hắn coi như là, Cao Phúc Nguyên có giỏi đến đâu thì cũng sẽ không siêu việt được hắn trong kỳ thi sát hạch của Nhân Tài Học Cung
Nhân Tài Học Cung là của Hoàng Gia xây dựng mục đích là đào tạo ra nhân tài hòng phụng sự cho quốc gia. Nhân Tài Học Cung không đòi hỏi học phí, chỉ bắt học sinh phát một lời thề độc, thề rằng mỗi khi Kim Thành Tiểu Quốc có biến, học sinh phải sống chết với quốc gia, nếu ai không làm theo lời thề sẽ để lại tâm ma trong tâm can, đối với tu đạo sẽ có ảnh hưởng nhất định. Thậm chí tu luyện đến một cảnh giới cao nhất định sẽ bị tâm ma phản phệ, bạo thể mà chết!
“Vậy đi, nếu như ta cao điểm hơn ngươi và được xếp trên ngươi thì ngươi phải gọi ta một tiếng sư huynh và ở đâu có sự hiện diện của ta, ngươi lập tức cút đi cho ta, càng xa càng tốt” Cao Phúc Nguyên cười nhẹ nói
“ Được, còn nếu ngươi thua?” Nguỵ Bảo hỏi ngược lại
“Cũng như vậy “ Cao Phúc Nguyên nói

“Không, ngươi phải làm mã phu cho ta trong vòng một năm “ Nguỵ Bảo nói
Làm mã phu, đây tuyệt đối là một loại đại sỉ nhục đối với các vương tôn công tử, trong suy nghĩ của học, bọn họ là cao cao tại thượng, còn nghề mã phu là nghề thấp hèn, gắn liền với những con ngựa. Làm mã phu cho kẻ thù, tương đương bán cho hắn danh dự của mình, đó là chuyện mà đa số vương tôn công tử thà chết cung không làm!
“Được, y hẹn, bây giờ ta cáo từ” Cao Phúc Nguyên nói, hắn vội vã, hắn vội vã không phải vì chạy trốn khỏi Nguỵ Bảo, mà hắn vội vã về phủ bế quan, tăng lên thể chất của chính mình, đột phá luyện nhục cảnh!
“Phụ thân, con muốn bế quan!” Cao Phúc Nguyên nói ngay trong bàn ăn cơm
“Làm gì chứ?” Cao Vỹ đang nhai dỡ miếng thịt lợn, lộ ra bộ răng đem do nhuộm, hỏi
“Cha không cần lo cho con, con sẽ ra ngoài thuê phòng để bế quan, con sẽ thuê của Tu Đạo Quán, con chỉ muốn báo trước cho cha biết một tiếng.” Cao Phúc Nguyên cười nói
“Mắc lắm đấy, ít nhất cũng 2000 Đông Vực Tệ cho một tuần, là một tháng tiền chu cấp của con đó” Cao Vỹ vừa và cơm vào miệng vừa nói
“Mẹ có thể cho con mượn 4000, tựa hồ bế quan 2 ngày cũng không tệ lắm, phòng bế quan của Tu Đạo Quán cũng tương đối tốt, có lẽ chỉ thua phòng bế quan của hoàng gia thôi.” Lúc này, một giọng nói ôn nhu vang lên. Đúng là giọng nói của Khương Bất Vi, kể từ khi biết được Cao Phúc Nguyên mở ra Địa cấp huyết mạch về âu, thái độ của Khương Bất Vi thay đổi hẳn, thay đổi hơn cả 180 độ. Xưng mẹ gọi con, giọng nói ôn nhu, tự tay nấu ăn sáng cho Cao Phúc Nguyên, thay đổi này khiến cả người hầu thân cận của bà cũng không nhận ra chính phu nhân của mình.
“Canh nguội rồi, để mẹ đi múc tô mới cho hai cha con” Khương Bất Vi đứng dậy, bưng tô canh đi
Cao Phúc Nguyên lấy ra một xấp giấy, 14 tờ, đúng là Đông Vực Tệ loại 1000 tệ, hắn nói:” Đây là tiền phòng thân của con, bây giờ con muốn tiêu hết số tiền này, đi thuê phòng tu luyện để bế quan. Con muốn đoạt giải đệ nhất của Nhân Tài Cung khảo hạch “
“Phụt” Cao Vỹ đang uống một ngụm trà, nghe Cao Phúc Nguyên nói thì phun ra, bắn cả vào bức tranh treo tường trong phòng cơm mà ông ta vốn rất yêu thích “ Tranh của ta!!!” Ông ta la lên. La xong ông ta quay sang hỏi Cao Phúc Nguyên “ Ta có nghe lầm đệ không nhỉ, à, đúng là ta già rồi, lãng tai, nghe lầm đệ thập thất thành đệ nhất “ Cao Vỹ vội tự trấn an mình
“ Không, cha còn trẻ, tai cha vẫn chưa lãng, đúng là con muốn lấy được đệ nhất vị trí của Nhân Tài Cung khảo hạch kì này “ Cao Phúc Nguyên điềm tĩnh nói
“Xoảng” đến lược Khương Bất Vi đang bưng tô canh vào, nghe được câu nói của Cao Phúc Nguyên mà hết hồn, làm bể cả tô canh
“Á, Vợ yêu của ta, phu nhân của ta “ Cao Vỹ hốt hoảng, hết bức tranh rồi lại đến người vợ yêu của ông
“Thế nhé, con dùng cơm xong rồ, cơm ngon lắm. Bây giờ con đi thuê phòng đây!” Vừa nói, Cao Phúc Nguyên vừa lấy xấp Đông Vực Tệ, đi ngay ra khỏi nhà. Thời tiết buổi trưa oi nóng vẫn không hề làm chậm nhịp bước của y!
Cầu Phiếu, cầu các huynh ủng hộ đt Bỉ của đệ mùa world cup
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.