Chương trước
Chương sau
Người đàn ông và người phụ nữ bước vào đầu tiên không ai khác là Cao Vỹ cùng Khương Bất Vi.
“Con trai ngoan, đây là Mặc đại phu, ngài ấy là một vị Y Sĩ cấp 2 ngài ấy chữa được bách bệnh, là ngự y của hoàng gia, ta phải tốn rất nhiều công sức mới mời được ngài ấy tới đây, con phải mau chóng khỏi bệnh đó “ Cao Vỹ một bên vừa giới thiệu người đàn ông bước vào sau vừa động viên Cao Phúc Nguyên
Cao Phúc Nguyên cười khổ trong lòng, kiếp trước, Đặng Hoài là một người đam mê y dược cực kỳ, mặt dù tu vi không giỏi nhưng mà về thành tựu luyện đan cũng rất ghê gớm.
Một của Đặng Hoài thân cửu giai Y Hoàng và bát giai Đan Vương, hắn cùng Đặng Hoài ở biên cương cầm quân cũng hơn mười năm, y thuật được Đặng hoài dạy cho một thân cũng đã cao đến lục giai Đại Y, bát giai Đan Vương!
Bệnh trạng trong người hắn hắn còn không biết sao mà còn cần nhờ đến một tên nhị giai Y Sĩ? Chẳng qua là hắn còn đang ở trong Kim Thành Tiểu Quốc, còn đang dùng thân phận của con thứ Cao tể tướng, không thể nào mà thi triển tài năng quá nhiều được!
Cao Phúc Nguyên cười khổ trong lòng, song, cũng hai tay ôm quyền hướng về Mặc đại phu nói: “ Tiểu nhân xin làm phiền đại phu “
Mặc đại phu nói “ Tiểu điệt đang có bệnh trong người, không cần phải đa lễ làm vậy.” Mặc dù nói vậy nhưng họ mặc vẫn ngướt mặt lến trời, tựa hồ rất tận hưởng hai chữ “ đại phu “
Trêm thực tế, danh xưng đại phu chỉ dành cho chỉ dành tam giai Y Nhân mà thôi, nhưng thực tế phóng mắt tìm khắp Kim Thành tiểu quốc, theo đuổi nghề y không có mấy, khắp cả Kim Thành Tiểu Quốc cũng chỉ có lác đác một, hai vị Y sĩ mà thôi, nên việc trở thành Y Sĩ cũng được coi là rất cao trong mắt người dân Kim Thành Tiểu Quốc, vì thế nên mới tôn xưng họ mặc hai tiếng Đại Phu!
Vậy tại sao lại chỉ có ít người theo đuổi ngành y? Câu hỏi này cực kì đơn giản phóng mắt khắp Kim Thành Tiểu Quốc, không, phóng mắt khắp Hoành Viên Sơn hai mươi chín tiểu quốc, có thể nói là linh dược, đan thảo cực kỳ thưa thớt, tài nguyên cực kỳ hiếm có, đất đai khô cằn, nứt nẻ, không thích hợp trồng cây lương thực chứ đừng nói chi trồng cây thuốc!

“ Được rồi tiểu điệt đưa cánh tay trái của ngươi đây cho ta “ Mặc đại phu nghiêm túc nói,
Cao Phúc Nguyên chài cánh tay trái của mình ra, Mặc đại phu đưa hai ngón giữa và ngón cái lên bắt mạch, thần thái nghiêm trọng, hai con ngươi cứ đảo qua đảo lại tựa như tìm kiếm cái gì đó
Cao Phúc Nguyên phì cười, nhưng vẫn cố nén trong bụng hỏi:” Đại phu, bệnh trạng của ta nguy kịch lắm sao?”
Mặc đại phu sau khi đã bắt mạch xong, tay phải vê vê hàm ria mép của ông ấy và nói “ Tiểu điệt tự mở kinh mạch, nếu thông thường mà nói thì gân cốt sẽ nhận tổn thương, hoặc là nặng nữa thì toàn thân đứt gãy, trở thành phế nhân.” Cao Vỹ nghe đến đây hai chân nhũn ra tí nữa thì ngồi bệch xuống đất, Khương Bất vi vội lấy hai tay vịn lại Cao Vỹ, Cao Vỹ vội lấy hai tay ôm quyền, mặt mày tái mét, trên trán đổ mồ hôi hột hỏi Mặc đại phu:“Vậy bệnh tình của cháu nó “- Cao Vỹ nuốt một miếng nước bọt, giọng run run hỏi tiếp “có ảnh hưởng đến tương lai của cháu nó sau này không đại phu?”
“Không sao tể tướng à “ Mặc đại phu vội vã trấn an Cao Vỹ: ”Ngài cứ yên tâm, tiểu điệt tự ý mở kinh mạch, tuy nguy hiểm vạn phần nhưng mà không hiểu làm sao kinh mạch vẫn tựa hồ không nhận tổn thương, đã vậy, các huyệt đạo còn nới rộng thêm, tốc độ lưu thông của máu cao lên, chảy đều vào các khiếu huyệt quan trọng, có thể nói là tăng cường thân thể, có thể nói là may mắn một chuyện “ Mặc đại phu vội trấn an Cao Vỹ nói ra
Cao Vỹ vui sướng hỏi:” Vậy cháu nó mở ra Địa cấp huyết mạch, sau này có thể luyện võ không thưa đại phu?”
“Uy” Mặc đại phu luôn luôn trầm tĩnh đột nhiên mí mắt nhảy lên một cái, giọng hoảng sợ nói:” Ngài, ngài không đùa ta chứ hả “
Cao Vỹ nói “ Tuyệt đối là sự thật “ nói xong hai mắt không khỏi ánh lên vẻ tự hào:” Là Địa cấp huyết mạch đệ bát trọng:” Trọng Nhạc huyết mạch “
“Là sự thật?” Mặc đại phu lớn tiếng hô “ Vậy xin chúc mừng Cao tể tướng, công tử không những có thể luyện võ mà còn sẽ có một phen sự nghiệp to lớn, đúng là con nhà công không giống lông cũng giống cánh, hổ phụ sinh hổ tử, nếu sau này cháu nó có một phen sự nghiệp thì cũng nên chiếu cố cho tử tôn nhà ta “ Mặc đại phu tranh thủ vì lợi ích bản thân nói
“ Đây thật là phúc của Cao gia “ Cao Vỹ mừng rỡ nói
“Đúng nha đây thật là phúc của Cao gia “ Mặc đại phu nói cũng a dua theo nói: “ Bây giờ ta sẽ kê một đơn thuốc bồi bổ khí huyết đang thiếu hụt của cháu nó, phiền ngài đi mua về sắc cho cháu uống là được.” Mặc đại phu nói
Khương Bất Vi giọng ngọt ngào nói:” Con trai ngoan à, bây giờ mẹ sẽ đi hối nhà bếp nấu nhanh canh gà để con bồi bổ nhé “
Đúng rồi, nàng mau đi đi “ Cao Vỹ hối “ Còn Mặc đại phu, ngài không nên đi về luôn chứ hả, ở lại tệ xá uống bát rượu nhạt rồi hẵng về” Cao Vỹ đối với Mặc đại phu nói ra
“Cung kính không bằng tuân mệnh, xin làm phiền quý phủ một hôm” Mặc đại phu chắp tay nói
Nói xong hai người vừa cười ha hả vừa đi ra khỏi phòng, Khương Bất Vi cũng đi hối nhà bếp hầm canh gà
Để lại Cao Phúc Nguyên trong phòng, để hắn cười khổ không thôi, nếu như mọi người biết hắn mở ra thiên cấp huyết mạch, nói không chừng sẽ đứng tim mà chết cũng có khi. Còn Khương Bất Vi nữa, bao giờ gọi con xưng mẹ vậy? Cao Phúc Nguyên cười thầm, đúng là chỉ có thực lực mới được mọi người tin phục!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.