Khi về tới gian nhỏ của cả 2, Thanh Vy cùng Lý Tâm Vũ đói meo cả bụng, 2 người đã quỳ 1 canh giờ trước đó mà. Chỉ có điều, không một ai để phần cơm cho bọn họ cả. Thanh Vy tức tối lật tung chăn một tú nữ, hung hăng hỏi:
- Này! Sao các ngươi không để phần đồ ăn cho bọn ta vậy hả!?
Tú nữ kia ngáp ngắn ngáp dài, đưa tay chỉ chỉ về phía bàn đá, nói:
-Ngươi bị mù sao mà không thấy *Cẩu Bất Lý* trên bàn kia hả? Nửa đêm nửa hôm mắt mũi vứt trên trời hay rớt dưới đất rồi\, ầm ĩ thế không tôi ngủ à?
Thanh Vy khựng lại, ngượng ngùng đưa mắt sang bàn đá, cười hì hì:
- Tiểu tỷ tỷ đại nhân\, do tối qua nên ta không để ý\, tỷ tha lỗi cho ta nha.
Cũng may mà lúc này nàng ấy đang buồn ngủ, chẳng để ý lắm nên gật gù cho qua rồi lăn đùng xuống ngủ tiếp. Lý Tâm Vũ thực tình muốn xấu hổ thay cho Thanh Vy luôn ấy.
Vốn bây giờ cả hai ai nấy cũng đói, chỉ muốn lao vào mà ăn luôn thôi. Nhưng hôm nay Thanh Vy y phục rườm rà, khiến nàng đi một bước sợ ngã một bước, ngay cả ăn cũng sợ ăn phải xiêm y; còn Lý Tâm Vũ đầu đeo vô số cây trâm vàng, trâm ngọc, đủ loại hình dạng màu sắc, còn búi kiểu tóc muốn trẹo cả cổ nữa, sao mà hai người ăn nổi. Do đó, bây giờ phải thay y phục đơn giản một chút, ăn xong còn đi ngủ luôn, chứ giờ Mão đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-cuong-sung-phi/2769728/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.