Thanh Vy đang nhàn nhã ngồi ăn táo vui vẻ. Ánh mắt nàng phóng ra nhìn khắp nơi trong hoàng cung\, tầng tầng lớp lớp mái ngói lưu ly xanh\, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống\, làn gió nhẹ thổi phất phơ của mái tóc mai của nàng. Cảnh vật hữu tình như vậy\, bỗng nhiên lại bị một nam tử phá hỏng hết cả. Thanh Vy hậm hực ngó xuống dưới\, nhìn nam tử từ trên xuống dưới. Nam tử này một thân *Nguyệt y* được điểm xuyến bởi nhiều loại họa tiết uốn quanh màu xanh đậm. Trên tay y cầm chiếc quạt đen khắc họa hình con rồng trắng đang bay lượng\, càng về phía đuôi\, sắc thái càng đỏ\, bao bọc chiếc đuôi là lớp mây trắng bồng bềnh cùng một bài thơ:
"Sàng tiền minh nguyệt quang
Nghi thị địa thượng sương
Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương"
(Dịch: Đầu giường ánh trăng rọi
Ngỡ mặt đất ngủ sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương
Bài này mình tạm lấy của Lý Bạch, mình tạm mượn nhân vật có thật, đừng ném đá mình nha.)
Thanh Vy từng đọc qua bài thơ này, thực ra là do đại ca cứ nhồi ép quá, tên bài thơ này là Tĩnh Dạ Tứ của Lý Bạch, một nhà thơ thời Thịnh Đường. Nàng nói:
- Tĩnh Dạ Tứ?
- Nàng biết bài thơ này? - Y cũng thực ngạc nhiên\, bài này hay bị chê là phàm tục\, nhưng bản thân mình lại rất thích bài này.
Đột nhiên Thanh Vy thấy hơi chới với, tay nàng quơ qua chuyển lại, cuối cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-cuong-sung-phi/2769723/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.