Một trận mưa rơi xuống khi trời xẩm tối làm tiết trời đêm mùa hạ trở nên mát mẻ hơn rất nhiều, mùi hoa hòe tràn ngập trong không khí.Vài con tuấn mã phi nhanh trên sơn đạo như những tia chớp, người đi đầu là một bạch y thiếu niên khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi, ngân quan ngọc đái ý cười như gió xuân, bên hông treo một thanh trường đao, lúc thiếu niên quay đầu nhìn lại, trong đôi mắt phản chiếu ánh trăng trên bầu trời, phảng phất cả người đều phát quang.Thị vệ Tây Nam Phủ theo sát phía sau, đều nghĩ thầm Thế tử gia lúc này quả thật là tâm tình tốt, tốt đến mức một tia che giấu cũng lười có, cứ trắng trợn lộ ra như muốn viết hai chữ “vui vẻ” thật to trên trán, bất cứ ai cũng có thể nhìn ra.Trong hoàng cung, Sở Uyên đang ở ngự thư phòng xem tấu chương, lúc nửa đêm, Tứ Hỉ đứng bên cạnh dè dè dặt dặt nói: “Thái tử, nên trở về tẩm cung nghỉ ngơi rồi.”“Không buồn ngủ.” Sở Uyên cũng không ngẩng đầu lên.“Nhưng sáng mai còn phải tới biệt viện Lộc Sơn, giờ Mẹo là phải khởi hành rồi.” Tứ Hỉ nhắc nhở.Sở Uyên nói: “Không đi.”Tứ Hỉ mặt mày sầu khổ: “Hoàng thượng đã tới Lộc Sơn trước rồi, Thái tử sao có thể nói không đi là không đi được.”“Phụ hoàng muốn đi nghỉ hè săn thú, vì sao ta lại phải đi theo?” Sở Uyên nói: “Ở trong cung cũng rất tốt, thanh tĩnh.”Tứ Hỉ tiếp tục khuyên: “Trước giờ hằng năm Thái tử đều đi, năm nay đột nhiên lại không đi nữa, sợ là khó ăn khó nói.”Sở Uyên thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-cong-luoc/3297124/chuong-197.html