Chương trước
Chương sau
Phó tướng nhanh chóng chuẩn bị xong một chiếc thuyền nhỏ, lúc này trên biển cũng không sóng không gió, chiếc thuyền như con thoi từ từ xuyên qua chiến hạm, Đoạn Bạch Nguyệt cởi túi nước bên hông xuống, đưa cho Sở Uyên: “Uống nước không?”

” Nước gì vậy, một cỗ mùi thuốc đông y.” Sở Uyên nhíu mày.

” Là Diệp đại ca phối đó.” Đoạn Dao xen mồm vào: ” Người nào cũng phải uống.” Tư Không ca ca vì sợ đắng mà suýt nữa bị đuổi theo đánh, vô cùng hung dữ.

” Hôm nay trời oi bức như vậy, cũng không biết A Cách đưa Ôn ái khanh đi nơi nào rồi.” Sở Uyên ngồi trở lại trong khoang thuyền: ” Đã đi khắp một vòng quân doanh, các tướng sĩ đều nói không nhìn thấy, đừng nói là thật sự đi biển sâu a.”

” A Cách cũng không phải là người không đúng mực, huống chi Uẩn Chi vẫn còn đang ở đây.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu thật sự có nguy hiểm thì hắn đã sớm đuổi theo rồi, sao còn ở lại nơi này cả ngày giận dỗi không vui.”

” Cũng phải.” Sở Uyên dùng ống tay áo giúp hắn lau lau mồ hôi: ” Có đói bụng không? Trưa nay cũng không thấy ngươi ăn được bao nhiêu, lúc này chắc cũng phải hai canh giờ nữa mới có thể trở về, hay là gọi người mang tới ít bánh điểm tâm ăn lót bụng trước?”

” Gọi bánh điểm tâm gì chứ, chờ ta một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt khom người ra khỏi khoang thuyền, tung người nhảy lên một chiếc chiến thuyền, không bao lâu đã cầm một cái thực hạp trở về, bên trong là bánh màn thầu, bánh cá và vài món rau biển, là thức ăn của các tướng sĩ Đại Sở.

Sở Uyên nói: ” Chỉ ăn cái này ư?”

” Những cái này thì sao?” Đoạn Bạch Nguyệt cắn một ngụm bánh màn thầu: “Lúc còn ở tây nam đánh trận, có thể ăn được bánh màn thầu đã xem như bữa ăn xa xỉ, đói bụng cực kỳ ngay cả rắn độc cũng ăn rồi.”

Sở Uyên cười cười, đứng dậy tới ngồi bên cạnh hắn, tiện tay cầm quạt giấy mở ra, chậm rãi quạt cho hắn.

Đoạn Dao ngồi xổm bên ngoài, ghét bỏ nói: ” Tư Không ca ca.”

Tư Không Duệ dán mắt vào khe cửa nhìn trộm, cảm khái hàng vạn hàng nghìn lần. Lời nói đại nghịch bất đạo như vậy cũng nói được, lúc đầu thấy Tây Nam Phủ nhiều lần hành động thư thế, còn tưởng người này thật sự muốn làm Hoàng thượng, chỉ là thế sự khó lường, mẹ nó ai có thể nghĩ đến, cuối cùng cư nhiên thành Hoàng hậu.

” Ngươi đang cười cái gì?” Đoạn Dao hỏi.

Tư Không Duệ ngồi xổm bên cạnh Đoạn Dao, dùng khuỷu tay đẩy đẩy chọt chọt hắn: ” Sau khi đánh xong chiến dịch này, có thật là sẽ về Tây Nam Phủ làm hỉ sự trước không?”

” Ừ.” Đoạn Dao gật đầu: “Kim thẩm thẩm nói rồi, lúc ấy Hoàng thượng cũng không phản đối.” Hơn nữa nhìn qua còn cực kì vui vẻ.

Tư Không Duệ tươi cười đầy mặt, mang theo một tia hi vọng trở thành hoàng thân quốc thích tiền đồ sán lạn trong tương lai, ngã người về phía sau nằm trên boong thuyền thèm nhỏ dãi—-mặc dù sàn gỗ bị ánh nắng mặt trời chiếu rọi nóng chết người, nhưng cũng không sao, ai bảo tâm tình tốt.

Mãi đến lúc chạng vạng tối, Ôn Liễu Niên mới cùng A Cách chèo thuyền trở về quân doanh, toàn thân đều ướt sũng, Sở Uyên nhìn thấy cũng sợ hết hồn: ” Rơi xuống nước sao?”

” Không phải như vậy.” Ôn Liễu Niên nhanh chóng trả lời: ” Chỉ là gặp sóng gió ở mấy đảo đá ngầm nhỏ thôi.”

Triệu Việt kéo hai người lên boong thuyền, Sở Uyên nói: ” Về thay y phục trước đi.”

” Uẩn Chi và Tiểu Kim Tử đâu?” A Cách hỏi.

” Đang tức giận.” Sở Uyên nói: ” Ngươi muốn ra biển, vì sao cũng không nói trước với hắn một tiếng, nghe nói cả ngày nay ngay cả cơm cũng không chịu ăn.”

A Cách dở khóc dở cười, xoay người trở về khoang thuyền.

” Đảo đá ngầm?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thật sự đi biển sâu sao?”

Biển sâu: vùng biển có mực nước sâu 1000m trở lên.

Đảo đá ngầm: nói là đảo san hô cũng được. Thật ra thì raw hai chữ này là ” Đảo Tiều”, là từ ghép đẳng lập a, ghép giữa từ Đảo (岛) chỉ những phần đất (đá) nhô lên khỏi mặt biển, 4 phía đều giáp với biển; và chữ Tiều (礁) có 2 nghĩa là đá ngầm và san hô, chỉ các mỏm núi đá đã hoặc chưa nhô lên khỏi mặt nước. Cho nên Đảo đá ngầm có thể là những hòn đảo bao quanh bởi dải đá ngầm, nơi (có hoặc không có) tập trung các loại san hô.

” Chuyện này thật sự không nên làm vậy a, nếu ta là Uẩn Chi thì tám phần mười cũng sẽ tức giận.” Sở Uyên nói: ” Tuy đúng là Đại Sở đã dẹp xong tất cả các đảo nhỏ xung quanh Phỉ Miễn quốc, nhưng cũng không thể bảo đảm không có cơ quan trận pháp nào, vậy mà hai người cứ chạy ra ngoài như vậy, may mắn là không gặp nguy hiểm gì.”

” Đi thôi, tới tiền thính chờ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thấy vẻ mặt hai người đều vui vẻ như vậy, chắc chắn là đã phát hiện ra điều gì rồi.”

Những người còn lại nghe tin cũng chạy tới, hỏi xong mới biết là hôm nay hai người chèo thuyền đi vào thạch trận gồm những tảng đá lớn sắp xếp hỗn loạn mất trật tự kia. Khúc Uẩn Chi đứng một bên nghe, sau đó ai oán nói: ” Vì sao mang theo Ôn đại nhân mà không mang theo ta?” Nếu bàn về việc phá các loại mê trận trên biển, chẳng lẽ không phải là mang theo mình thì sẽ càng hữu dụng hơn sao?

” Tuy Ôn đại nhân không hiểu nhiều về trận pháp, nhưng trí nhớ thì lại không người nào có thể bì kịp.” A Cách nói: ” Lúc trước vô luận là bản đồ các đảo Chu Sa cô nương đưa tới, hay là bản đồ các đảo do chính Sở quân tự mình đo đạc vẽ lại thì nhìn qua đều có chút sai lệch, cho nên ta mới cùng Ôn đại nhân đi xem xét một vòng, đem bản đồ sửa lại kĩ càng tỉ mỉ một lần nữa.”

Khúc Uẩn Chi ôm nhi tử, đáy lòng buồn bực —-bởi vì hắn đích xác không có trí nhớ gì, không cách nào phản bác.

” Đây chính là bản đồ các đảo vi thần vẽ lại, tuy vẽ hơi ẩu một chút nhưng so với lúc trước thì chuẩn xác hơn nhiều.” Ôn Liễu Niên trải bản đồ ra trên bàn: ” Sự phân bố của những đảo đá ngầm hỗn loạn trong thạch trận này, có phải là có phần giống với Bát Hoang trận pháp nếu nhìn theo hướng tây bắc hay không?”

” Cũng đúng a.” Đoạn Bạch Nguyệt cầm lấy bản đồ, lắc đầu: “Nhưng nhìn kĩ thì lại không quá giống.”

” Đích xác là cũng không phải hoàn toàn giống nhau, nhưng rõ ràng có thể nhìn ra được toàn bộ thạch trận này đều có bóng dáng của Bát Hoang trận pháp.” Ôn Liễu Niên nói: ” Biết được điều này, muốn tìm được trận môn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”

” Đưa tới cho Mộc Si tiền bối xem đi.” Sở Uyên nói: ” Tiến bối có thể phá Bát Hoang trận pháp, có lẽ cũng có thể phá được mê trận này.”

” Chúng ta có thể đi cùng không?” Nguyệt La kéo tay A Trầm hỏi.

Sở Uyên gật đầu, bảo Đoạn Dao dẫn hai người tới chỗ Mộc Si Lão Nhân. Sắc trời bên ngoài cũng đã tối mịt, tiết trời thì ngược lại mát mẻ thoáng đãng hơn ban ngày nhiều, vì ngại ở trong khoang thuyền quá oi bức nên mọi người vẫn chưa trở về nghỉ ngơi, mà tự mình tìm một chỗ trên boong thuyền hóng gió mát, thuận tiện suy nghĩ về chiến sự mấy ngày sau.

Tư Không Duệ ngồi xếp bằng trên nóc thuyền, nhìn hàng nghìn hàng vạn ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, nỗi “ưu tư” trong lòng dấy lên, dự định ngâm một bài thơ cho nương tử và nhi tử đang ở nhà.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Xuống!”

Tư Không Duệ: “….”

Vì sao lại có loại người sát phong cảnh như vậy???

” Hoàng thượng đâu?” Tư Không Duệ nhảy xuống boong thuyền: ” Sao ngươi lại rãnh rỗi như thế?” Chẳng lẽ không phải là nên dùng sắc đẹp thị tẩm ư?

” Ngủ rồi.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Đi thôi, theo ta đi hoang đảo.”

Tư Không Duệ co rút khóe miệng: ” Làm gì?”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Thử xem trận pháp hôm nay một chút.”

” Chỉ hai người chúng ta, làm sao mà thử được?” Tư Không Duệ ù ù cạc cạc không hiểu ra sao.

” Tới đó là biết.” Đoạn Bạch Nguyệt nhảy lên một chiếc thuyền nhỏ, Tư Không Duệ đảo mắt trắng dã, tâm không cam lòng không nguyện đuổi theo. Tới hoang đảo rồi mới biết thì ra không phải chỉ có một mình hắn, ngay cả Tiểu Kim Tử cũng đang ngồi dưới tàng cây xem náo nhiệt.

” Vì sao không chờ Mộc Si tiền bối xem xét xong rồi thương nghị chuyện phá trận?” Tư Không Duệ không hiểu.

“Bởi vì Dao nhi nói nó muốn thử phá trận trước xem sao.” Đoạn Bạch Nguyệt nói.

” Thật vậy hả?” Tư Không Duệ có chút ngoài ý muốn.

” Phải…đi.” Đoạn Dao do dự gật đầu.

Tư Không Duệ trầm mặc một lát, ôm vai hắn hòa nhã nói: ” Nói rõ ràng với ca ca nào, là phải, hay là không phải, không nên tùy tiện thêm một chữ “đi” nha.” Dù sao Bát Hoang trận pháp cũng nổi tiếng hung hiểm, phá trận không phải chỉ đơn giản là tiểu hài tử bày tiệc rượu diễn trò, mọi người đều rất rất rất sợ chết, không nên tùy tiện nói giỡn a.

” Ta đã từng học Bát Hoang trận pháp từ Mộc Si tiền bối.” Đoạn Dao giải thích: ” Cũng từ một vị tiền bối khác học một trận pháp khác, gọi là Đốt Tinh.”

” Đốt Tinh?” Tư Không Duệ gật đầu: ” Cái này ta biết, là bảo bối mà tất cả mọi người trong giang hồ đều muốn có.”

” Chuyện xưa về Đốt Tinh không cần phải nóng vội nói vào lúc này.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Chỉ có điều Đốt Tinh mà Dao nhi vừa nói cũng không phải là hạt châu quý giá gì, mà là một trận pháp tinh diệu.”

” Trận pháp?” Tư Không Duệ nhíu mày: ” Ý của ngươi là, trận pháp hôm nay không phải là Bát Hoang, mà là Đốt Tinh?”

” Là Bát Hoang và Đốt Tinh hợp lại.” Đoạn Dao nói: ” Ta không nắm chắc hoàn toàn, cho nên mới lén tới hỏi ca ca, ca ca nói có thể tới đây thử một chút.”

” Vậy hiện tại phải làm gì?” Triệu Việt hỏi.

” Những nơi này là điểm mấu chốt của trận pháp.” Đoạn Dao thả một khối đá lớn xuống mặt đất: ” Ta thử phá trận, mọi người dùng hết tất cả những biện pháp có thể để ngăn cản ta.”

Mọi người gật đầu, tản ra xung quanh tìm tới các vị trí trong trận pháp, Đoạn Dao đứng trước trận pháp, hít sâu một hơi, tay phải chậm rãi rút Liệt Vân Đao ra.

” Được a.” Tư Không Duệ hạ giọng khen: ” Tiểu quỷ này!”

” Đúng vậy, cũng không nghĩ xem nó là đệ đệ của ai.” Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt giương lên, tung người nhảy lên cây, sau đó vẻ mặt cứng đờ.

Đoạn Dao phi thân nhảy lên.

Đoạn Bạch Nguyệt đưa tay muốn ngăn lại, nhưng không kịp.

Một bóng đen từ trên trời giáng xuống, bắt lấy Đoạn Dao ôm vào trong ngực, “vèo” một cái ném lên trời.

Đoạn Bạch Nguyệt đỡ trán.

Nam Ma Tà cười to, nặng nề vỗ một cái lên đầu tiểu đồ đệ.

” Sư phụ!” Đoạn Dao bị vỗ choáng váng đầu, nhưng vẫn vui vẻ nói: ” Sao sư phụ lại tới đây?”

” Nếu không phải vì lão đầu chết tiệt này thì ta đã tới sớm hơn.” Nam Ma Tà xoay người: ” Ô?” Người đi đâu rồi???

Khúc Uẩn Chi lành lạnh nói: ” Đừng trốn, mau ra đi.”

Một lát sau, một lão đầu tóc bạc chậm rãi đi ra từ phía sau gốc cây to, hắc hắc cười khan.

” Bản lĩnh quá nha!!!!!” Khúc Uẩn Chi kéo phần đuôi lông mày dài ra của lão nhân: ” Dám tới băng thất trộm con ta!”

Tiên ông oa oa kêu to, giơ quải trượng gõ lên đầu hắn: ” Đó là tôn tử của ta, không được thăm nó một chút hay sao!!!!”

Quải trượng: nhân gia đã giải thích trước rồi, là cái gậy.

Tiểu Kim Tử cười khanh khách, đuổi theo gia gia và phụ thân chạy ra ngoài, A Cách đau đầu nhức óc, cũng vội vã cáo từ chạy tới khuyên can. Đoạn Bạch Nguyệt tiện tay cầm lấy một cây đuốc, kề sát vào Nam Ma Tà nhìn một chút, ghét bỏ nói: ” Bao lâu rồi không gội đầu?”

” Gội đầu cái gì, sư phụ kiếm được cho ngươi một thứ tốt, là bảo bối đó.” Nam Ma Tà thần thần bí bí kéo hắn chạy vào một mảnh trừng gần đó. Đoạn Dao rất là buồn bã tủi thân, vì sao chỉ kiếm thứ tốt cho một mình ca ca, ta cũng muốn có.

Tư Không Duệ an ủi nói: ” Có thể là xuân dược đó.” Ngươi cũng không cần dùng.

” Khụ.” A Trầm nói: ” Đêm nay còn phá trận nữa không?”

Trong mảnh rừng gà bay chó sủa, là Đoạn Bạch Nguyệt đang đuổi theo đánh Nam Ma Tà, Đoạn Dao dở khóc dở cười, Thẩm Thiên Phong cũng cười nói: ” Đêm nay e là không được rồi, để ngày mai cũng được, mọi người về nghỉ ngơi trước đi.”

Diệp Cẩn nhón chân nhìn vào trong rừng, cũng không phải rất muốn đi về, rốt cuộc là bảo bối gì vậy a.

” Cầm nhầm rồi cầm nhầm rồi.” Nam Ma Tà ôm đầu chạy trốn khắp nơi, đem tiểu thoại bản nhét lại vào trong ngực: ” Không phải cái này đâu.”

” Nếu để Tiểu Uyên thấy được quyển sách rách nát này, ta sẽ tìm người ngày ngày chải đầu cho sư phụ.” Vẻ mặt Đoạn Bạch Nguyệt rất hiền lành.

” Đã nói là cầm nhầm rồi mà, đây là sách ta muốn xem thôi.” Nam Ma Ta nhức đầu, lại lôi trong ngực áo ra một cái hộp: ” Lần này không nhầm nữa, cầm đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Xuân dược hả?”

” Muốn cũng có liền.” Nam Ma Tà lập tức móc từ bên hông ra một con trùng: ” Để nó cắn ngươi một ngụm là xong.”

Đoạn Bạch Nguyệt lắc đầu, xoay tròn chốt khóa mở hộp ra.

Bên trong hộp là một hạt châu sáng loáng.

Nam Ma Tà tươi cười đầy mặt, ánh mắt ngập tràn chờ mong nhìn hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt chần chừ lấy hạt châu ra: ” Thứ đồ chơi gì đây?”

” Cũng biết ngươi không hiểu hàng.” Nam Ma Ta ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói: ” Đây không phải thứ bình thường đâu, tên gọi là Lạc Triều Châu, vi sư đã hao hết sức lực chín trâu hai hổ mới lấy nó về được.”

” Có thể làm được cái gì?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

Nam Ma Tà vô cùng cao hứng nói: ” Mai mốt tới ngày đại hôn, lấy sợi dây bằng vàng khảm hạt châu này lên cho ngươi đeo trên trán, rất đẹp.” Quả nhiên vô cùng hữu dụng.

Đoạn Dao: “….”

Đoạn Dao ngồi trên cây, hai mắt buồn ngủ mông lung ngáp một cái: “Sư phụ và ca ca rốt cuộc muốn đánh tới khi nào?”

” Không nhìn ra sao?” Tư Không Duệ nói: ” Tiền bối đang thử võ công của Đoạn huynh, có lẽ phải một lúc lâu nữa mới xong.”

Đoạn Dao “ừm~~~” một tiếng, hắn đang rất buồn ngủ, cũng không có hứng thú gì với chuyện này.

” Này này.” Tư Không Duệ chọt chọt hắn: ” Hoàng thượng tới.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.