Chương trước
Chương sau
Trong raw vốn là SƯƠNG ĐỘC nhưng theo nội dung thì là mưa nên nhân gia để mưa nha.

Ảo ảnh kia duy trì liên tục trong khoảng thời gian không tính ngắn, thậm chí đợi Ôn Liễu Niên áy náy hồi lâu xong, ngẩng đầu nhìn lên vẫn còn thấy được.

Triệu Việt hỏi: ” Ngươi thấy thế nào?”

Ôn Liễu Niên nói: ” Nhìn qua cũng không có gì li kỳ, có lẽ cũng không phải bọn chúng cố ý giả thần giả quỷ để Đại Sở thấy, chắc là vô tình bị ánh sáng phản chiếu thôi.”

” Ta từng viết thư gửi cho sư phụ, người cũng không hiểu biết gì nhiều về Hắc Nha.” Triệu Việt nói: ” Giữa Nam Hải mênh mông này, Phỉ Miễn quốc coi như là sự tồn tại bí ẩn nhất.”

” Đại Minh Vương ở Đông Hải, không biết nhiều về Nam Dương cũng là điều dễ hiểu.” Ôn Liễu Niên đứng dậy, nhìn ảo ảnh kia dần dần phai mờ đi: ” Chẳng qua là phía Đông Hải còn có một Triều Nhai, nơi đó cũng là địa bàn của Sở Hạng, không thể khinh thường được.”

” Sư phụ sẽ bằng lòng nhúng tay sao?” Triệu Việt hỏi.

Ôn Liễu Niên bĩu môi, nói: ” Chỉ sợ Tây Nam Vương đã nghĩ tới điều này trước ngươi một bước rồi.”

” Nói vậy là có ý gì?” Triệu Việt nhíu mày.

” Lần này Đại Sở điều phối binh lực, ngoài sáng là Hoàng thượng và Tiết tướng quân, nhưng tất nhiên phía sau còn có một Tây Nam Vương nữa.” Ôn Liễu Niên nói: ” Biết rõ Triều Nhai thuộc phạm vi thế lực của Sở Hạng nhưng vẫn đem toàn bộ binh lực điều tới Nam Dương, liều lĩnh để trống toàn bộ phòng tuyến biên cảnh Đông Hải chẳng ngó ngàng gì tới, vậy nhất định là vì trong lòng biết rõ Đông Hải đã có người giúp đỡ trông chừng. Mà nơi đó ngoại trừ Đại Minh Vương ra thì còn có ai có thể có bản lĩnh như vậy?”

Triệu Việt nói: ” Sư phụ và Tiên hoàng từng có khúc mắc với nhau, còn Tiết tướng quân thì sư phụ căn bản là chưa gặp mặt bao giờ, cho nên nguyên do khiến sư phụ quyết định hành động như vậy chỉ có thể là vì Tây Nam Vương.”

Ôn Liễu Niên gật đầu: ” Ừ!”

” Thì ra quan hệ giữa sư phụ và Tây Nam Vương lại thân thiết như thế.” Triệu Việt cười cười: ” Nếu vậy chúng ta lại càng không cần phải lo lắng.”

Ôn Liễu Niên gãi gãi sống mũi, vắt người trên lan can thuyền hồi lâu, đột nhiên hỏi: ” Tương lai ngươi muốn đi nơi nào?”

” Sao cơ?” Triệu Việt không hiểu ý hắn.

” Ý của ta là, sau khi ta không làm Thừa tướng nữa, ngươi muốn đi nơi nào?” Ôn Liễu Niên nhìn hắn, ánh mắt vô cùng nghiêm túc.

” Hoàng thượng sẽ chịu buông tha cho ngươi sao?” Triệu Việt nhéo má hắn một cái: ” Đừng nói đợi tới lúc chúng ta đều thành lão đầu bảy tám mươi tuổi, khi đó ta muốn mang ngươi đi chỗ nào đó thì chỉ sợ cũng là hữu tâm vô lực.”

Hữu tâm vô lực: có lòng mà không có sức.

Ôn Liễu Niên ôm hắn cọ cọ, nói: ” Sẽ không đâu, nhiều nhất là hai mươi năm nữa, ta cũng sẽ từ quan, sau đó cùng ngươi lưu lạc giang hồ.”

” Vì sao?” Triệu Việt nói: ” Ngươi thích làm quan, thích chăm lo cho dân chúng, ta cũng thích an an ổn ổn ở bên ngươi, quan tâm ngươi yêu thương ngươi, cuộc sống như bậy giờ cũng rất tốt.”

“Ngươi không hiểu.” Ôn Liễu Niên ngáp một cái, nhỏ giọng nói: “Thiên tử nào triều thần nấy.”

Triệu Việt nghiêng đầu nhìn hắn.

Ôn Liễu Niên híp mắt nhìn những tia nắng trời chiều xuyên qua đám mây xa xa.

Hồi lâu sau, Triệu Việt cười cười: ” Cũng được.”

Một đội thuyền từ phương xa chậm rãi tiến lại gần, Ôn Liễu Niên nói: ” Là Hoàng thượng và Tây Nam Vương trở về.”

” Muốn tới xem một chút không?” Triệu Việt hỏi.

Tất nhiên là muốn rồi, dù sao Tây Nam Vương cũng bị thương a, khắt khe mà nói thì bản thân mình cũng có lỗi, nếu Hoàng thượng muốn phạt bổng lộc phạt không có thịt ăn, sau này còn không biết phải làm sao mà sống. Vì vậy vội vàng chạy tới, hai mắt thống khổ chuẩn bị sẵn tinh thần, đợi Đoạn Dao cùng với hơn mười người khác nâng Đoạn Bạch Nguyệt lên tới chiến thuyền chủ thì lập tức dào dạt cảm xúc cao giọng nói: ” VI THẦN—.”

” Được rồi được rồi được rồi!” Sở Uyên đưa tay ngăn hắn lại, vô cùng đau não: ” Ngươi để trẫm yên tĩnh một chút.”

Ánh mắt Ôn Liễu Niên rất là vô tội: ” Nha~.”

Sở Uyên gọi Triệu Việt tới, bảo hắn đưa Ôn Liễu Niên trở về phòng trước. Diệp Cẩn phối thuốc mỡ xong, lại mang băng vải mới tới giúp Đoạn Bạch Nguyệt xử lý vết thương một lần nữa, nhưng bởi vì ca ca vẫn luôn đứng bên cạnh canh chừng, cho nên mãi tới khi xong việc rồi mà vẫn không tìm được cơ hội đem người nào đó thiến, vì vậy rất là ảo não, than ngắn thở dài, cảm thấy thật là đáng tiếc.

Sắc trời dần dần tối sầm lại, bên ngoài mưa bụi bay bay. Sở Uyên giúp Đoạn Bạch Nguyệt đắp kín chăn, kề sát vào nhìn vết thương trên mặt hắn, hỏi: ” Có đau hay không?”

Đoạn Bạch Nguyệt mong manh suy yếu đáp: ” Đau.”

Sở Uyên đánh hắn một cái tát: ” Chịu đựng đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười ra tiếng: ” Sao lại hung như vậy?”

Đoạn Dao đứng bên ngoài gõ cửa, bưng vào một chén cháo thuốc. Đang lúc hành quân nên tất nhiên không có gà vịt bổ dưỡng, cá biển thì lại đều là thức ăn dễ gây kích ứng, người bị thương cũng không thể ăn, chỉ có một chén cháo rau bỏ thêm dược liệu, Sở Uyên thử một ngụm trước, sau đó từng muỗng từng muỗng đút cho hắn: ” Xem như uống thuốc đi.”

Đoạn Bạch Nguyệt đắng đến nhíu chặt chân mày: ” Bị thương ngoài da mà thôi, vì sao phải ăn thứ đồ chơi này?”

” Chảy nhiều máu như vậy, quản ngươi bị thương ngoài da hay là nội thương.” Sở Uyên nói: ” Nói chung là trước khi vết thương lành hẳn, ngươi đừng mơ tưởng được bước chân ra khỏi phòng.”

Đoạn Bạch Nguyệt quan sát vẻ mặt hắn hồi lâu, hỏi: ” Thật sự tức giận a?”

Sở Uyên đem muỗng cháo cuối cùng nhét vào miệng hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu ta không mặc y phục màu trắng thì ngươi cũng sẽ không thấy nó dọa người như vậy, thật sự cũng không có bao nhiêu máu.”

Sở Uyên nói: ” Ngươi đừng nói gì.”

Đoạn Bạch Nguyệt dẫu môi lên: ” Chê ta phiền ư?”

Sở Uyên đưa tay ôm lấy hắn, chôn mặt ở đầu vai, rầu rĩ nói: ” Ừ.”

” Tiểu ngốc, sao lại vậy nữa rồi?” Đoạn Bạch Nguyệt bất đắc dĩ: “Diễn nửa ngày cũng không làm ngươi vui vẻ lên được chút nào, xem ra sư phụ nói sai rồi, ta như thế này làm sao có thể tới gánh hát ca tình thánh được.”

Sở Uyên nhẹ giọng nói: ” Sau này ngươi đừng bị thương nữa.”

Đoạn Bạch Nguyệt vỗ vỗ lưng hắn: ” Chút xíu này sao có thể gọi là bị thương, lúc nhỏ cùng Dao nhi luyện công, hắn chọt ta một đao còn nghiêm trọng hơn thế này nhiều.”

Đoạn Dao đúng lúc này đi ngang qua cửa, nghe vậy đáy lòng tràn ngập buồn bã ai oán, còn nói sẽ không thù dai mình, rõ ràng là vẫn nhớ kỹ nhiều năm như vậy.

Sở Uyên giúp Đoạn Bạch Nguyệt sửa sang lại mái tóc, kề sát vào hôn lên môi hắn: ” Ngủ một giấc được không? Ta ở cùng ngươi.”

Đoạn Bạch Nguyệt gật đầu: ” Được.”

Sở Uyên đưa tay định bỏ gối đầu cho hắn nằm, nhưng lại mò trúng một thứ lạnh lẽo cứng rắn, lôi ra xem thì thấy chính là Nguyệt Lạc Thần Kính.

” Lúc ra biển phá trận ta vẫn luôn để nó trong ngực áo.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Vừa rồi Tứ Hỉ tới thu dọn y phục đem đi giặt, hỏi ta phải để nó ở đâu, đành thuận tiện nhét vào dưới gối. Hiện tại không cần dùng nữa, ngươi cất đi.”

Sở Uyên khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn sắc trời bên ngoài.

” Làm sao vậy?” Đoạn Bạch Nguyệt hỏi.

” Cái gương này rất khô ráo.” Sở Uyên nói: ” Nhưng bên ngoài trời lại đang mưa.”

Vừa nghe hắn nói, Đoạn Bạch Nguyệt cũng thấy có chuyện khác thường. Bấy lâu nay trên biển khí trời biến ảo khó lường, mọi người đều phải dựa vào cái gương mà Hải Thần nương nương lưu lại này để dự đoán, trăm lần trăm trúng, đây chính là lần đầu tiên nó không dự đoán chính xác.

” Hoàng thượng.” Ôn Liễu Niên ở bên ngoài gõ cửa: ” Vi thần có việc muốn tấu.”

Tới cùng Ôn Liễu Niên còn có Thẩm Thiên Phong, Diệp Cẩn và Tiết Hoài Nhạc.

” Hoàng thượng, Vương gia.” Ôn Liễu Niên nói: ” Cơn mưa này có chút tà môn a.”

” Có chỗ nào khác thường?” Sở Uyên hỏi.

” Giống như là chỉ có một đám mây bay từ đông sang tây, hơn nữa nước mưa rơi xuống còn có mùi hương rất lạ.” Ôn Liễu Niên nói: “Tiết tướng quân đã hạ lệnh cho toàn quân tạm thời lánh vào khoang thuyền, tận lực tránh tiếp xúc với nước mưa.”

” Chính là cái này.” Diệp Cẩn đưa ra một bình sứ nhỏ: ” Thiên Phong hứng được non nửa bình, nhìn sơ qua không phát hiện được gì khác thường, đổ vào những dụng cụ làm bằng gốm sứ màu trắng thì lại thấy nước có màu đỏ nhạt.”

Sở Uyên đưa tay muốn cầm lấy bình sứ thì lại bị Đoạn Bạch Nguyệt dành trước một bước lấy đi, rút nắp đậy bằng gỗ ra kề vào mũi ngửi một chút.

” Này!” Sở Uyên nhíu mày.

“Đừng lo lắng, thứ này cũng không tính là độc.” Đoạn Bạch Nguyệt đóng nắp bình sứ lại: “Chắc chắn Dao nhi biết thứ này là gì, trước đây hắn nuôi rất nhiều.”

” Thật sao?” Không chỉ Sở Uyên mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy trước mắt sáng ngời.

Vì vậy Đoạn Tiểu Vương gia vừa mới bò lên giường định ngủ thì lại bị Thẩm Thiên Phong ôm tới chỗ mọi người.

” Cái này?” Đoạn Dao ngửi ngửi: ” Là Hỏa Hồ Điệp, đem sấy khô rồi giã thành bột phấn, bởi vì từ lúc sinh ra loài bướm này đã đậu trên cây quế, cho nên cũng sẽ có mùi hoa quế.”

Trong raw là 紫叶桂 <cây quế có lá màu tím>, quế thì có nhiều loại, thân gỗ cũng có, nhưng đa số cây thân gỗ thì không có lá màu tím, còn có lá màu tím thì chính là cây húng quế đó, giống cây rau húng nhưng lá lại màu tím, nhưng hồi trước nhà ta có 1 bụi mà ta không thấy nó có hoa TToTT

“Có công dụng gì?” Sở Uyên hỏi.

“Dùng làm thuốc mê.” Đoạn Dao nói: ” Tây Nam Phủ cũng có nuôi một ít, người bị dính phải thứ bột phấn này, nhanh thì ba ngày chậm thì ba tháng sau sẽ thấy choáng váng đầu, sinh chứng sợ nước, thậm chí nghiêm trọng hơn còn có thể xuất hiện ảo giác, luôn cảm thấy mình đang bị ngọn lửa đốt cháy.”

Sở Uyên hỏi: ” Có thuốc giải không?”

” Có.” Đoạn Dao nói: ” Lấy chút mật ong pha nước uống là được.”

Sở Uyên nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, mật ong trên thuyền ngược lại không hề thiếu, vì vậy hạ chỉ cho đầu bếp suốt đêm lấy mật ong hòa vào nước mang tới cho tất cả các tướng sĩ bị dính nước mưa uống.

Mưa bên ngoài đã tạnh, Diệp Cẩn đi ra ngoài xem một chút, nói: “Tuy hiện tại độc đã giải nhưng cũng không thể chịu được đối phương ba không năm lúc sẽ lôi ra một đám mây, thứ đồ chơi này không ai phá được sao?”

Tất cả mọi người đều quay đầu lại dùng ánh mắt trông mong nhìn Ôn Liễu Niên.

Ôn đại nhân: “….”

Ta không biết a!

Sở Uyên nói: ” Trong quân doanh có ngư dân lão luyện nào không?”

Tiết Hoài Nhạc gật đầu: ” Rất nhiều.”

” Tìm vài người rồi đưa tới tiền thính chờ trước.” Sở Uyên nói: ” Những người còn lại cũng tới đó trước đi, trẫm sẽ tới sau.”

Đoạn Bạch Nguyệt nằm trên giường nhìn mọi người rời đi, sau đó nói: ” Cho ta nghe một chút cũng không được ư?”

” Ngươi muốn để toàn bộ tướng sĩ Đại Sở nhìn thấy bộ dáng bị thương của ngươi sao?” Sở Uyên giúp hắn kê gối đầu: ” Ngủ một giấc trước đi, muốn biết cái gì, đợi ta trở về nói lại cho ngươi nghe là được.”

Đoạn Bạch Nguyệt mở mắt trừng trừng nhìn hắn ra cửa.

Một lát sau, Tứ Hỉ công công cười híp mắt đẩy cửa vào phòng, nói Hoàng thượng phân phó mình tới canh chừng Vương gia, nơi nào cũng không được phép đi.

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

Tứ Hỉ công công bưng ghế ngồi bên giường, nói: ” Vì Hoàng thượng quan tâm Vương gia nên mới làm như vậy, may mắn là những vết thương này cũng không nghiêm trọng, nằm nghỉ ngơi vài ngày, chờ vết thương đóng vảy thì tốt rồi.”

Đoạn Bạch Nguyệt dở khóc dở cười: ” Công công làm vẻ mặt nghiêm túc như vậy, Bổn Vương cũng không biết phải nói thế nào nữa rồi.”

” Hoàng thượng từ nhỏ đã rất quan tâm Vương gia.” Tứ Hỉ nói.

” Ồ?” Đoạn Bạch Nguyệt nghiêng người lại: ” Ví như?”

” Chuyện này lão nô không thể nói được.” Tứ Hỉ công công lắc đầu: ” Nếu Hoàng thượng biết nhất định sẽ trách tội.”

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Nếu công công không chịu nói thì Bổn Vương cũng sẽ không nằm nữa, lập tức chạy ra ngoài tìm người đánh nhau.”

Tứ Hỉ công công cười ha hả nói: ” Vương gia nói đùa, chuyện đó thì có quan hệ gì đến lão nô đâu.”

Đoạn Bạch Nguyệt: “….”

Đoạn Bạch Nguyệt nhắc nhở: ” Hoàng thượng phái công công tới đây là để trông chừng Bổn Vương.”

” Lời tuy nói như vậy.” Tứ Hỉ nói: ” Nhưng nếu Vương gia kiên quyết muốn đi ra ngoài, lão nô quả thực muốn ngăn cũng ngăn không được a, đến lúc đó nếu Hoàng thượng long nhan đại nộ thì lão nô cũng chỉ còn cách là phải chịu phạt chung với Vương gia thôi.”

Trong phòng rất yên tĩnh.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: “Bổn Vương nhận thua.”

Tứ Hỉ cười híp mắt, nhìn qua có chút hiền lành.

” Công công.” Đoạn Bạch Nguyệt nhoài người ra mép giường vỗ vỗ bụng bự của Tứ Hỉ: ” Nói một chút đi, một chút cũng được.”

Tứ Hỉ công công rối rít nhé tránh: ” Vương gia hạ thủ nhẹ tay một chút a.”

Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xếp bằng trên giường, hai tay chống cằm, muốn nghe. (chậc chậc cái tư thế này thật sự là đáng yêu quá sức *nhỏ nước miếng*)

Tứ Hỉ kéo chăn bao kín người hắn, nói: ” Năm Hoàng thượng mười sáu tuổi, Vương gia đã từng vào cung thăm Hoàng thượng, kết quả lại không gặp được người, Vương gia còn nhớ rõ chuyện đó không?”

” Tất nhiên là nhớ.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Từ nghìn dặm xa xôi chạy tới a, kết quả còn không được nhìn mặt một lần.”

Tứ Hỉ nói: ” Lúc đó Hoàng thượng bị Tiên hoàng trách phạt nằm trên giường không dậy nổi mà, cũng không phải cố ý muốn tránh Vương gia.”

Đoạn Bạch Nguyệt nhíu mày: ” Lại là vì chuyện lập Thái tử phi?”

” Lần đó cũng không phải.” Tứ Hỉ hạ giọng nói: ” Lúc đó đúng là Tiên hoàng muốn tứ hôn, có điều cũng không phải muốn tứ hôn cho Hoàng thượng, mà là cho Vương gia.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.