Tọa Kỵ: Tọa là ngồi, Kỵ là cưỡi. Nên Tọa Kỵ là con vật đùng dể cưỡi nói chung, không phải chỉ mỗi loài ngựa nha.
Hành quân đánh trận, tất nhiên sẽ có người bị thương. Trừ những chiếc chiến thuyền chuyên dùng để chữa thương chữa bệnh ra thì trên chiến thuyền chủ cũng có một nhà thuốc cực lớn, bên trong đầy đủ các loại dược thảo được sắp đặt ngay ngắn chỉnh tề, bình thường Diệp Cẩn đều dành hơn phân nửa thời gian ở đây.
Đoạn Bạch Nguyệt đứng ở cửa ho khan một cái: ” Khụ!”
Diệp Cẩn ngẩng đầu lên: “…..”
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Sớm.”
Diệp Cẩn ngẩng đầu lên nhìn mặt trời sáng rõ chói chang trên đỉnh đầu, lại đưa mắt trở về nhìn người đang đứng ở cửa, tự hỏi một chút người này không phải là nổi sốt nên chạy tới đây xin thuốc đó chứ? Vì vậy tiện tay rút ra một nhánh thảo dược, hỏi hắn: ” Ăn không?”
Đoạn Bạch Nguyệt mỉm cười nói: ” Không ăn.”
Diệp Cẩn bĩu môi, cũng rút một nhánh ra nhai: ” Tìm ta có chuyện gì?”
Cư nhiên không phải đuổi theo đòi thiến???? Tây Nam Vương sờ sờ cằm, nói: ” Cốc chủ có loại thuốc gì, sau khi dùng xong là có thể phát điên không?”
Diệp Cẩn hít một ngụm khí lạnh.
Đoạn Bạch Nguyệt lại bổ sung: ” Cho tiểu trùng dùng.”
Diệp Cẩn: “….”
Diệp Cẩn nói: ” Không có.”
Đoạn Bạch Nguyệt nhìn thẳng hắn.
Diệp Cốc chủ phất phất ống tay áo, rất lãnh tĩnh.
Không có!
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Có!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-cong-luoc/3297068/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.