Trong một phòng khác, Diệp Cẩn vẫn đang chẳng hiểu ra sao, Thẩm Thiên Phong nhéo nhéo chóp mũi hắn, nói: ” Không nhìn ra được ư? Hoàng thượng có chuyện muốn hỏi Tây Nam Vương.”
Diệp Cẩn nghe vậy nhíu mày, nhưng vẫn như cũ không cách nào hiểu nổi, cho dù cực kì không muốn thừa nhận nhưng đúng là ca ca suốt ngày suốt đêm đều ở cùng một chỗ với người nào đó, có chuyện gì gấp gáp đến mức không thể chờ nghị sự xong rồi hỏi, cần gì phải hỏi ngay lúc này?
” Ngươi thấy vị Diệu Tâm đại sư kia là người thế nào?” Thẩm Thiên Phong hỏi Diệp Cẩn.
” Diệu Tâm?” Diệp Cẩn lắc đầu: ” Không nhìn ra cái gì, giống như có chút xuất quỷ nhập thần, bình thường lại luôn im lặng không nói lời nào, đã vậy còn đứng ở đầu thuyền, làm ta cảm thấy trong lòng run sợ.”
Thẩm Thiên Phong ngạc nhiên: ” Ngươi sợ hắn?”
” Ta sợ hắn làm chi!” Diệp Cẩn oán giận: ” Nhưng hắn cứ đứng đầu thuyền như vậy, hại ta mỗi lần muốn hầm thịt kho cá cho ngươi ăn đều phải lén lén lút lút như kẻ trộm.” Thuyền lớn như vậy, đứng đâu không đứng lại hết lần này tới lần khác đứng ngay chỗ bậc thang đi xuống phòng bếp.
Thẩm Thiên Phong nói: ” Dường như hắn không thích Tây Nam Vương.”
” Vậy sao?” Diệp Cẩn khẽ nhíu mày, rồi ngay lập tức nói: ” Điều đó có gì lạ đâu, ta cũng không thích.”
Thẩm Thiên Phong nói: ” Dù ngươi có dung dữ náo loạn thế nào đi nữa thì cùng lắm cũng chỉ là ghét bỏ ngoài miệng mà thôi, người trên thuyền này đều đã quen mỗi ngày nhìn ngươi và Tây Nam Vương ngươi đuổi ta chạy, không xa lạ gì. Nhưng hôm nay Diệu Tâm chỉ vừa nói một câu mà Hoàng thượng đã có thể phát hiện ra có điều khác thường, đây mới gọi là không thích thật sự.”
“….” Diệp Cẩn suy nghĩ một chút: ” Ngươi cũng đã nhìn ra?”
Thẩm Thiên Phong gật đầu.
“Vậy thì thật không hay.” Diệp Cẩn lắc đầu: ” Sắp đánh trận đến nơi rồi, người cùng đội làm sao có thể có hai lòng được.”
” Cho nên Hoàng thượng mới muốn hỏi.” Thẩm Thiên phong an ủi hắn: ” Nhưng cũng không cần phải lo lắng quá, nếu thật sự có chuyện thì tất nhiên Hoàng thượng sẽ tới tìm chúng ta.”
Diệp Cẩn đem mặt chôn vào lồng ngực Thẩm Thiên Phong, vì sao giữa đầu hói và đầu trọc với nhau mà cũng không thể sống chung vui vẻ hòa thuận được chứ.
Thật sự là không thể nào hiểu nổi.
Hoàng hôn buông xuống, Sở Uyên mặc trung y tựa trên giường, thuận theo chiếc thuyền lắc lư dập dềnh suy nghĩ những chuyện xảy ra mấy ngày nay.
Sát vách có người gõ tường.
Sở Uyên: “….”
Tây Nam Vương vươn ra một ngón tay, ở trên vách tường gỗ đâm ra một lỗ nhỏ, sau đó ghé một con mắt vào xem.
Sở Uyên nhịn cười.
” Ta sang đó ngủ được chứ?” Đoạn Bạch Nguyệt nhìn hắn.
Sở Uyên nói: ” Tính ngươi tội khi quân phạm thượng.”
Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một lát, sau đó dứt khoát bật người như cá chép vùng dậy, chỉ vài bước đã sang phòng sát vách, đem cả người cả chăn cuốn vào lòng, sau đó ôm trở về phòng mình.
Tứ Hỉ công công giật mình kinh hãi: ” Vương gia?” Đây là muốn làm gì a!!
Đoạn Bạch Nguyệt đem người thả xuống giường mình, xốc chăn lên chen vào: ” Nha, ta cũng không kháng chỉ, không ngủ trên giường của ngươi.”
Sở Uyên nhéo lỗ tai hắn, nhướng mày: ” Lá gan ngược lại càng lúc càng lớn a.”
” Ai bảo ngươi yêu ta.” Đoạn Bạch Nguyệt thuận tay ôm thắt lưng hắn, cúi đầu cắn một ngụm lên phần cổ lộ ra ngoài vạt áo.
Sở Uyên bĩu môi: ” Nói hưu nói vượn, ngươi có cái gì đáng để yêu đâu.”
Đoạn Bạch Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: ” Bởi vì ta rất đẹp.”
Sắc mặt Sở Uyên chợt cứng đờ, sau đó thật sự không nhịn được lăn ra cười.
” Chịu cười rồi ư?” Đoạn Bạch Nguyệt cụng trán mình vào trán hắn, đáy mắt cũng đầy ý cười.
Tứ Hỉ công công đứng bên ngoài phòng cẩn thận ghé tai nhe ngóng một trận, thấy hai người trong phòng đầu tiên là nhỏ giọng cười đùa, sau một lúc mới im lặng xuống. Vì vậy cũng yên tâm cười ha ha trở về phòng mình.
Diệu Tâm ngồi một bình trên boong thuyền, khép hờ mắt nghe mưa nghe gió, làm như đang ngồi thiền.
Đúng như những gì mọi người nghĩ, sau khi trơ mắt nhìn quốc chủ nhà mình bị người khác bắt đi, nội địa Bạch Tượng quốc có thể nói là đại loạn. Dân chúng thì không cần phải nói, ngay cả quan viên trong triều cũng đều rơi vào hoảng loạn, trong lòng càng oán giận thêm — Quốc chủ Ngô Đăng của Xiêm Viễn quốc khôn khéo hơn nhiều, đóng cảng dự trữ lương thực, cũng không quản bên nào đánh bên nào, bởi vậy cũng không thấy bị Hoàng đế Đại Sở tìm tới gây phiền toái. So ra thì càng cảm thấy Nạp Ngõa đúng là bị trúng tà rồi, kiên quyết giao du với kẻ xấu làm chi? Để giờ hại đến quốc dân không nói, mà ngay cả chính bản thân mình cũng bị Đại Sở bắt làm tù binh, có thể giữ được tính mạng hay không vẫn còn khó nói. Lui một bước, cho dù Sở Hoàng nguyện ý thả người thì chỉ sợ cũng phải lấy phân nửa quốc khố ra trao đổi, tội gì phải làm chuyện ngu xuẩn như vậy!
Một nước không thể một ngày không có vua, mà Nạp Ngõa đã bị bắt đi rồi, chỉ còn dư lại một mình Nạp Tây Thích, cho dù có ngu ngốc cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ có thể chấp nhận. Vì vậy chúng thần tử xốc lại tinh thần kéo nhau tới Phật đường, muốn mời Thái hậu ra ngoài, nhưng trên đường đi thì lại bị Niếp Viễn Sơn ngăn cản.
” Thừa tướng làm vậy là có ý gì?” Mọi người không hiểu.
” Thứ cho tại hạ nói thẳng.” Niếp Viễn Sơn nói: ” Phẩm hạnh của Tiểu Vương gia thế nào chắc mọi người cũng biết, về phần Thái hậu, nhiều năm nay thân thể yếu nhược nhiều bệnh, nếu để người biết quốc chủ gặp chuyện không may thì chỉ sợ lại nằm liệt trên giường không dậy nổi, càng đừng nói chuyện đứng ra chủ trì đại cục.”
” Vậy ý của Thừa tướng là?” Những lời này nghe có chút đạo lý, vì vậy quần thần cũng không phát hiện có gì dị thường.
” Chư vị đi theo ta.” Niếp Viễn Sơn xoay người đi về phía thư phòng. Chỉ là không ai nghĩ tới, khi tất cả mọi người vừa vào phòng thì cửa gỗ đột nhiên đóng sầm lại, sau đó liền có lưỡi đao lạnh lẽo gác lên cổ, vì vậy ai nấy đều hoảng sợ.
” Chư vị, đắc tội rồi.” Niếp Viễn Sơn thoải mái xắn tay áo: ” Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nơi này là chỗ để đọc sách, ta cũng không muốn bị vấy máu.”
” Ngươi muốn làm cái gì?” Có người lấy hết can đảm hỏi.
” Ta muốn làm gì không quan trọng.” Niếp Viễn Sơn cười: ” Điều quan trọng là chư vị có đồng ý làm cùng ta hay không.”
********
Trong một tiểu viện khác, Lưu Cẩm Đức đang ngồi bên bàn, trong tay vân vê hai quả cầu bằng ngọc, ánh mắt hờ hững, hồi lâu sau dường như là nhớ ra chuyện gì đó, nở nụ cười hết sức âm hiểm.
Sáng sớm hôm sau, quan binh đi khắp đường phố ngõ nhỏ dán cáo thị, chỗ lạc khoản là con dấu của Nạp Tây Thích. Nói rằng Bạch Tượng quốc sẽ không xuất chiến, mà chỉ là muốn cùng Sở quốc thương lượng, để đưa quốc chủ trở về, tất cả mọi người sẽ ước định ngày tới bãi biển cầu thiên tử Đại Sở khoan dung lượng thứ. Lúc dân chúng xem xong đều thở phào nhẹ nhõm, vậy mới đúng a, được sống những ngày bình yên là tốt nhất, không nên cấu kết với loạn đảng, nếu không sẽ vô duyên vô cớ sinh ra rất nhiều chuyện không may.
Cùng lúc đó, một phong thư khác cũng được sứ thần đưa tới đại doanh Sở quân, nội dung thư không khác bảng cáo thị là bao.
” Nạp Tây Thích?” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lúc này đối phương vẫn nhớ được rằng còn một người ngu ngốc có thể sử dụng được a.”
” Ngang nhiên tỏ thái độ thẳng thắn sẽ không xuất chiến, nói vậy chắc chắn cũng sẽ không dùng tới quân đội của Bạch Tượng quốc, theo lý mà nói thì Sở Hạng cũng sẽ không điều động quân đội của hắn tới.” Sở Uyên nói: ” Vậy kế tiếp hắn muốn diễn trò gì?”
” Chuyện này thì khó mà đoán ra được.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Ước định là ba ngày sau, đến lúc đó sẽ biết.”
” Không sợ có bẫy rập sao?” Sở Uyên hỏi.
” Không phải sợ có bẫy rập, mà là tất nhiên sẽ có bẫy rập.” Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay hắn: ” Hành quân đánh giặc, cái cần đối đầu nhất chính là âm mưu quỷ kế.”
Sở Uyên khóa ngồi trên đùi hắn: ” Nói một chút xem, suy nghĩ của ngươi.”
” Phong thư này chỉ nói một việc, ba ngày sau sẽ dẫn toàn bộ thần dân đứng chờ ở bãi biển cung nghênh thiên tử Đại Sở.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Khi đó ven biển sẽ đầy ắp người.”
Sở Uyên nhíu mày: ” Đông người thì thế nào?”
” Nhiều người thì dễ xảy ra sự cố.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: “Chuyện quốc chủ bị nước khác bắt làm tù binh cũng không phải chuyện quang vinh gì, cho dù muốn chuộc lại thì cũng nên chọn nơi u tối vắng vẻ âm thầm tiến hành mới đúng, ai lại đem toàn bộ quan lại và dân chúng ra bờ biển, chỉ để chờ xem quốc chủ nhà mình bị trả về như thế nào, còn sợ chưa đủ mất mặt hay sao?”
” Vậy theo ý của ngươi là Sở Hạng muốn gom toàn bộ dân chúng lại ở bờ biển?” Sở Uyên nói: ” Nhưng đó đều chỉ là ngư dân hoặc tiểu thương thôi, có thể làm được gì đâu? Rõ ràng là ta cũng sẽ không xuống thuyền, thậm chí thuyền cũng không lại gần bờ, hắn còn có thể an bài sát thủ ẩn núp trong đám người kia ư?”
” Cho nên mới nói phải lặng lẽ theo dõi kì biến.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Phải giả thần giả quỷ như vậy, nguyên nhân chủ yếu cũng có thể là vì hắn đã không còn biện pháp nào khác, còn nếu Sở Hạng có thể điều động được mười vạn tướng sĩ và chiến thuyền thiết giáp thì cần gì phải hao tổn nhiều thời gian công sức ở Bạch Tượng quốc này như vậy.”
Sở Uyên nhíu mày suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy trong đầu không thoải mái.
” Có ta đây, sợ cái gì.” Đoạn Bạch Nguyệt kéo hắn ôm chặt vào lòng: ” Sóng to gió lớn nhiều như vậy đều đã xông qua rồi, chuyện lần này có tính là gì đâu.”
” Nếu biết trước mọi chuyện sẽ như thế này, năm đó nên ban cho hắn một chén rượu.” Sở Uyên nói: ” Chôn sạch sẽ.”
Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn xoa bóp sau gáy: ” Hiện tại đừng nghĩ nữa, tối nay gặp mọi người thương nghị sau.”
” Bóp tiếp một chút.” Sở Uyên nói: ” Tối hôm qua bị sái cổ.”
Đoạn Bạch Nguyệt vừa xoa bóp vừa nói: ” Thủ pháp điêu luyện thế này là phải thu bạc a.”
” Thưởng cho ngươi là được chứ gì.” Sở Uyên nhắm mắt hít một ngụm khí lạnh, vừa đau lại vừa thoải mái.
Đoạn Bạch Nguyệt bị vẻ mặt của hắn chọc cười, bóp một lúc lại hôn một cái: ” Đỏ hết lên rồi, được chưa? Còn đau nữa thì phải tìm Diệp Cốc chủ thôi.”
” Đều tại ngươi.” Sở Uyên xoay xoay cổ.
Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Dạ dạ dạ.” Cánh tay dù sao cũng không mềm như gối đầu a, ai bảo cho ngươi gối đầu ngươi lại không chịu ngủ.
Sở Uyên đưa tay vòng lên ôm cổ Đoạn Bạch Nguyệt, còn muốn tiếp tục nói chuyện vừa rồi thì đột nhiên Đoạn Bạch Nguyệt lại kề sát vào hôn lên môi hắn.
Tuy có chút đột ngột nhưng người yêu nhau làm loại sự tình này cũng là chuyện hết sức tự nhiên. Sở Uyên nhanh chóng thả lỏng thân thể, hùa theo hắn nồng nàn một trận rồi mới đem người đẩy ra: ” Được rồi, nói tiếp chính sự.”
” Liếm một chút.” Đoạn Bạch Nguyệt kề sát vào.
Sở Uyên lùi về sau né tránh.
Ánh mắt Đoạn Bạch Nguyệt có chút tổn thương.
Sở Uyên buồn cười, đưa hai tay ôm má hắn, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua khóe môi.
Khóe miệng Đoạn Bạch Nguyệt lập tức cong lên, ánh mắt lạnh lùng quét ra ngoài cửa sổ.
Diệu Tâm bọc tăng bào, hai mắt khép hờ, đang đứng trên boong thuyền nhỏ giọng niệm kinh.
” Hoàng thượng.” Ôn Liễu Niên đứng ngoài cửa bẩm báo: ” Vi thần có việc cầu kiến.”
” Đi đi.” Đoạn Bạch Nguyệt thả Sở Uyên xuống: ” Ta cũng có chuyện muốn đi tìm Dao nhi.”
Nụ cười của Ôn đại nhân rất là hiền lành thanh khiết, hắn đương nhiên biết vào lúc này không nên quấy rầy Hoàng thượng và Tây Nam Vương, nhưng việc này không thể kéo dài được.
” Đại chiến sắp tới rồi, Vương gia cũng nên thu liễm một chút.” Diệu Tâm nhìn thẳng hắn.
“Đại sư thật là không nói đạo lý!” Đoạn Bạch Nguyệt xoay người nhìn về phía sau: ” Nếu Bổn Vương có sai, thì cũng chỉ sai vì đã quên đóng cửa sổ, cũng không đặc biệt mời đại sư nhìn vào trong phòng.”
Diệu Tâm nói: ” Hoàng thượng là vua một nước, gánh vác vạn dân thương sinh. Vương gia đã là thần tử, thì nên làm tốt bổn phận của một thần tử.”
” Người của Tây Nam Phủ, từ trước đến nay đều không biết bổn phận là gì.” Đoạn Bạch Nguyệt thu lại ý cười: ” Hoàng thượng xem đại sư như tri kỉ, cực kì tôn kính ngưỡng mộ, mỗi lúc nhắc tới đều nói đại sư là người phóng khoáng thoát tục. Nhưng ở trước mặt Bổn Vương, đại sư dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác, vì sao vậy?”
Diệu Tâm chần chừ nắm chặt chuỗi hạt tràng trong tay.
” Không sao, đại sư cứ từ từ suy nghĩ.” Đoạn Bạch Nguyệt đi lướt qua vai hắn: ” Khi nào hiểu rõ rồi, quay lại tìm Bổn Vương cũng không muộn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]