Chương trước
Chương sau
Mọi người thương nghị suốt ba canh giờ mới định ra được kế hoạch cụ thể tới Bạch Tượng quốc lần này. Sắc trời bên ngoài đã tối đen, Sở Uyên bọc áo choàng đứng ở đầu thuyền, muốn hít thở không khí một chút.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Gió nổi lên rồi, đứng đây lâu quá sẽ cảm lạnh.”

Sở Uyên cúi đầu ừm một tiếng, nhưng vẫn không chịu trở về khoang thuyền.

” Đang suy nghĩ cái gì?” Đoạn Bạch Nguyệt đứng bên cạnh hắn.

Sở Uyên nói: ” Thẩm tiểu công tử.”

” Thẩm Thiên Lăng?” Đoạn Bạch Nguyệt ngạc nhiên: ” Vì sao đột nhiên lại nghĩ tới hắn?”

” Lúc trước ta mượn danh nghĩa Thẩm gia để Tần Cung chủ giúp triều đình làm rất nhiều chuyện.” Sở Uyên nói: ” Đến đêm nay mới biết được, thì ra phải trơ mắt nhìn người thương đi vào nơi nguy hiểm chính là loại cảm giác này.”

Đoạn Bạch Nguyệt bật cười: ” Chỉ bằng hai chữ “người thương” này của ngươi, đừng nói là để ta xông vào Bạch Tượng quốc, cho dù phải xông vào núi đao biển lửa thì cũng đáng giá.”

Sở Uyên nghiêng đầu nhìn hắn.

” Chỉ là một Bạch Tượng quốc nho nhỏ thôi, không đến mức có thể vây khốn được ta.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Huống chi chuyến này Triệu Đại đương gia cũng đi, nhưng Ôn đại nhân cũng không giống ngươi, ngay cả cơm tối cũng không chịu ăn. Mọi người vừa mới giải tán thì hắn đã vô cùng cao hứng chạy tới phòng bếp ăn bánh bao, có lẽ hiện tại ngay cả một chén canh cũng không còn dư lại nữa.”

Tài năng chưa kể có là rường cột nước nhà hay không, nhưng riêng sức ăn là cũng rường cột lắm rồi.

Theo kế hoạch mọi người thảo luận trước đó thì Ngô Tam Lỗi và Thẩm Thiên Phong sẽ chịu trách nhiệm gây ra náo loạn, còn Đoạn Bạch Nguyệt và Triệu Việt sẽ thừa dịp loạn lạc cướp người. Trong bốn người thì có đến ba người là tuyệt thế cao thủ, nghĩ kĩ lại thì đúng là cũng không có gì phải lo lắng. Ôn Liễu Niên đã dựa theo dòng hải lưu và hướng gió hàng năm tính toán ra thời gian hành động chính xác nhất, Mộc Si Lão Nhân cùng Đoạn Dao cũng đẩy nhanh tốc độ, ngày đêm chế tạo ra cơ quan ám khí trợ chiến. Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ còn chờ một kích cuối cùng.

Ngày hôm đó khí trời rất tốt, Sở Uyên đứng một mình trên boong thuyền nhìn xa xa, phía sau lưng truyền tới tiếng bước chân.

” Tiểu tăng tham kiến Hoàng thượng.” Diệu Tâm chắp tay trước ngực thi lễ.

” Đại sư không cần đa lễ.” Sở Uyên nói: ” Tìm trẫm có chuyện gì?”

” Sắc mặt Hoàng thượng gần đây nhìn không được tốt.” Diệu Tâm nói: ” Vẫn như trước khó ngủ cả đêm sao?”

” Khó ngủ trắng đêm là bởi vì chiến sự, cũng không phải bởi vì mộng yểm.” Sở Uyên lắc đầu: ” Lúc này đại sư muốn niệm kinh phật, sợ là không được rồi.”

Diệu Tâm nói: ” Bên trong Bạch Tượng quốc cũng không có bao nhiêu cao thủ, cho dù chỉ một mình Thẩm minh chủ xông vào thì cũng có thể dễ dàng trở ra, huống chi còn có Tây Nam Vương và Triệu Đại đương gia nữa, Hoàng thượng thật sự không cần phải phiền não như vậy.”

Đoạn Bạch Nguyệt đang từ phía xa xa đi tới bên này, trong tay cũng không biết là đang ôm cái gì.

Sở Uyên cười nói: ” Đa tạ đại sư khuyên giải an ủi, chỉ là hôm nay trẫm còn có chút chuyện, đợi lúc nào nhàn rỗi sẽ tới nghe đại sư giảng kinh sau.”

Diệu Tâm khẽ gật đầu, vẫn luôn nhìn theo hắn rời đi.

Sở Uyên nhanh chóng chạy tới chỗ Đoạn Bạch Nguyệt: ” Lại đi làm cái gì vậy? Hai canh giờ cũng không thấy bóng dáng người đâu.”

” Ừ.” Đoạn Bạch Nguyệt đang ôm một đống tôm cua: ” Mới ngồi thuyền nhỏ mò về a, buổi tối để phòng bếp làm bánh rán hải sản cho ngươi ăn.”

Sở Uyên nhức đầu: ” Đem bản thân biến thành cả người đầy nước, chỉ là để vớt mấy thứ này sao?”

” Ngươi không có khẩu vị, ta cũng không biết làm gì hơn.” Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Lần tới vớt rong biển, ngươi có ăn hay không?”

Sở Uyên dở khóc dở cười, dùng ống tay áo giúp hắn lau mặt, kéo người về khoang thuyền thay y phục. Diệp Cẩn ngồi trên lan can thuyền, hai tay chống cằm nhìn về phía phòng của ca ca, ánh mắt rất là buồn bã thê lương.

Thẩm Thiên Phong đưa tay vỗ vỗ hắn, coi như an ủi.

Diệu Tâm đi tới nói: ” Cửu điện hạ.”

Diệp Cẩn nhỏ giọng “ừm” một tiếng tinh tế như mèo kêu, uể oải ỉu xìu, cũng không phải rất muốn nói chuyện. Lại nhìn cái đầu trọc sáng loáng kia, nhất thời càng thêm chóng mặt muốn xỉu.

Thẩm Thiên Phong hỏi: ” Đại sư tìm Tiểu Cẩn có việc gì ư?”

Diệu Tâm nói: ” Có vài chuyện muốn thỉnh giáo.”

” Có liên quan đến quốc sự?” Diệp Cẩn hỏi.

Diệu Tâm gật đầu.

” Vậy đại sư tới hỏi Ôn đại nhân đi, có khi còn nhanh hơn ta.” Diệp Cẩn nói: ” Dù ta đúng là Vương gia nhưng mỗi năm đều có hơn phân nửa thời gian sống ở Giang Nam rồi, đối với những chuyện liên quan đến triều đình cũng không hiểu rõ.”

Diệu Tâm nói: ” Vậy nếu liên quan đến Hoàng thượng thì sao?”

Diệp Cẩn khẽ nhíu mày: ” Hoàng thượng?”

Bên trong khoang thuyền, Sở Uyên lấy thuốc trị thương, đang giúp Đoạn Bạch Nguyệt xử lý vết thương. Nói là bị thương nhưng thật ra chỉ là bị con cua kẹp rách một đường nhỏ, nếu là đám thư sinh văn nhược thì có thể còn phải băng bó lại một chút, nhưng rơi vào trên người Đoạn Bạch Nguyệt lại chẳng khác gì bị muỗi chích. Có điều nếu người yêu lo lắng thì quấn vài vòng băng vải cũng không vấn đề gì, tất nhiên là sẽ không cự tuyệt.

May là Sở Uyên tập võ từ nhỏ, bình thường cũng hay bị thương, nhìn thái y băng bó nhiều lần nên cũng học được chút kinh nghiệm, không đến nỗi biến tay Tây Nam Vương thành cái búa lớn.

Đoạn Bạch Nguyệt nói: ” Tư vị rất tốt.”

Sở Uyên không hiểu: ” Hả?”

Đoạn Bạch Nguyệt có chút vô lại nói: ” Tư vị có tức phụ thương yêu.”

” Lần này đánh Nam Dương, ta chỉ cho phép ngươi bị thương một chỗ này thôi.” Sở Uyên đan hai bàn tay lại với nhau, nói: ” Sau này đều phải bình an, được không?”

” Được.” Đoạn Bạch Nguyệt cười cười: ” Ta đáp ứng ngươi.”

” Đêm nay nghỉ ngơi sớm một chút.” Sở Uyên ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói, lười biếng tựa cằm lên vai hắn.

Đoạn Bạch Nguyệt đương nhiên hiểu lời này có ý gì. Vì vậy đôi tay đang ôm eo hắn lại siết chặt vài phần. Đêm đến thì càng là lưu luyến vạn phần xuân tình khó nhịn, mãi đến khi trời hửng sáng mới miễn cưỡng được cho là tạm nghỉ.

Đoạn Bạch Nguyệt một tay vuốt ve trên đùi hắn, tay kia cũng di chuyển từ trên lưng dần trượt xuống, Sở Uyên nghiêng thân thể né tránh, rồi lại bị ôm lấy thắt lưng xoay người đặt dưới thân, vì vậy khàn giọng ho khan, chân mày cũng nhíu lại: ” Ngươi không thấy mệt sao?”

” Không mệt.” Đoạn Bạch Nguyệt ghé đầu vào vai hắn gặm cắn duyện hôn, nhớ tới cảm xúc mềm mại tiêu hồn thực cốt vừa rồi, máu huyết toàn thân lại lần nữa nóng lên.

Từ lúc mới xuất chinh đến giờ hai người cực ít hoan ái tận tình như vậy. Sở Uyên thấy hắn hăng hái chưa tan, liền gắng gượng xoay người lại, chủ động rướn người hôn lên môi hắn.

” Không sợ chiều hư ta ư?” Đoạn Bạch Nguyệt cắn hắn một cái, hàm hàm hồ hồ hỏi.

Sở Uyên khép hờ hai mắt, hai tay ôm lấy thắt lưng săn chắc của hắn: ” Chỉ một lần.”

Có những lời này, thời gian còn lại giống như là bị ném vào sóng biển, ngay cả trận kích tình này kết thúc như thế nào cũng không nhớ được. Tỉnh lại lần nữa thì sắc trời đã sáng rõ, trên người nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, hiển nhiên đã được tắm rửa rồi. Đoạn Bạch Nguyệt tựa ở đầu giường, một tay ôm hắn, một tay thưởng thức tiểu lão hổ màu tím điêu khắc bằng ngọc quý — Lúc trước tuy khối Tử Long Quyết kia do sai sót ngẫu nhiên mà được Lệ Thước trả về, nhưng vô luận như thế nào Sở Uyên cũng không chịu cho Đoạn Bạch Nguyệt mang bên người nữa, cứ cảm thấy đã qua tay người khác rồi, nghĩ sao cũng thấy khó chịu, cuối cùng dứt khoát đen tiểu lão hổ này cho hắn, nói không cho phép làm mất nữa.

” Tỉnh rồi?” Đoạn Bạch Nguyệt thả tiểu lão hổ xuống, để hắn tựa vào lòng mình: ” Sáng sớm có hơi phát sốt, hiện tại đỡ hơn rồi, đầu còn đau không?”

Sở Uyên lắc đầu, ôm hắn nằm tiếp hồi lâu rồi mới nói: ” Đêm nay tới Bạch Tượng quốc nhất định phải cẩn thận hành sự.”

” Tất nhiên.” Đoạn Bạch Nguyệt giúp hắn xoa bóp thắt lưng, lại đem người ôm chặt thêm chút nữa: ” Qua lại một vòng nhiều nhất là nửa tháng. Lần này thật sự chỉ là một chuyện nhỏ thôi mà ngươi đã lo lắng như vậy rồi, tương lai còn có cả Phỉ Miễn quốc và Tinh Châu, chẳng lẽ ngươi còn muốn ngày ngày đem ta trói lại trên giường sao?”

Sở Uyên đá đá hắn, nói: ” Đúng vậy.” Trói thì trói, vua của một nước, cũng không thiếu sợi dây, lấy xích vàng trói ngươi cũng được nữa.

Đoạn Bạch Nguyệt cười ra tiếng, lại ghé vào thân thiết một hồi, trêu đùa chọc hắn vui vẻ thêm nửa ngày rồi mới thỏa mãn gọi Tứ Hỉ vào hầu hạ hắn rửa mặt thay y phục, còn mình thì ra ngoài tìm Thẩm Thiên Phong nghị sự.

Tư Hỉ công công cười tươi rói chạy tới chạy lui, giúp Hoàng thượng quấn khăn quàng cổ thật kĩ, che kín những dấu vết không nên để người khác nhìn thấy.

” Còn cười.” Sở Uyên vỗ vào bụng bự của hắn một cái.

Tư Hỉ công công nhanh chóng nói: ” Cười mới tốt, cười chứng tỏ có chuyện vui, Đại Sở cũng sẽ bách chiến bách thắng.”

Sở Uyên xoa xoa mi tâm, hết cách với người này. Nghĩ lại thì thấy không cần biết là ai, ở cùng Đoạn Bạch Nguyệt lâu một chút cũng đều sẽ có loại đức hạnh này.

Đêm đến, hai chiếc thuyền nhỏ nương theo dòng hải lưu và hướng gió nhanh chóng đi về phía lãnh thổ Bạch Tượng quốc. Sở Uyên vốn định để Thẩm Thiên Phong dẫn đầu một chi tiên phong đội đi trước, nhưng sau khi mọi người thương nghị lại thì thấy nhiều người quá ngược lại càng dễ hỏng việc, huống chi đã có Ngô Tam Lỗi trời sinh thần lực rồi, cũng không hẳn là phải phái ra mấy trăm người mới có thể thắng lợi trở về.

Bảy ngày sau, bốn người thuận lợi đến được phụ cận Bạch Tượng quốc. Thẩm Thiên Phong và Ngô Tam Lỗi ẩn núp trên bãi đá ngầm gần bờ biển, còn Đoạn Bạch Nguyệt và Triệu Việt thì thừa dịp bóng đêm lẻn vào Bạch Tượng quốc, trước một bước tới tòa bảo tháp kia canh chừng.

Ngày hôm sau chính là ngày diễn ra đại điển tế tự. Ngô Tam Lỗi lần đầu tiên tham chiến, lại còn là loại đơn độc hành động rất là quan trọng. Vì vậy trong lòng vô cùng kích động, trời vừa hửng sáng đã tỉnh dậy, đứng trên bãi đá ngầm xoa tay cười khan, chờ con mẹ nó chỉ lệnh hành động!

Thẩm Thiên Phong tiện tay ném cho hắn một cái bánh màn thầu, nói: ” Lát nữa phải xem biểu hiện của ngươi rồi.”

” Đúng vậy.” Ngô Tam Lỗi vỗ ngực: ” Phò mã gia xin cứ yên tâm!”

Thẩm Thiên Phong: “….”

Ngô Tam Lỗi cũng không hề nhận thức được mình nói có chỗ nào không đúng, vẫn đang mồm to ăn bánh màn thầu. Dù sao trong tiểu thoại bản đều viết như vậy, Cửu điện hạ và phò mã gia chính là thần tiên quyến lữ, cử án tề mi, hiền lương thục đức, vô cùng ân ái.

Thẩm Thiên Phong lắc đầu, chỉ cầu cái tên lỗ mãng này đừng mang câu kia đi rao khắp nơi, nếu không lỡ mà bị xắn tay áo đuổi đánh một trận thì ngay cả mình cũng không ngăn được.

Lễ hội này đối với dân chúng Bạch Tượng quốc mà nói thì không khác gì vùng Trung Nguyên đón năm mới, hơn nữa còn phải tế tự hải thần, bởi vậy mà dù hiện tại thời cuộc bất ổn, Sở quân đã tới gần, nhưng trên đường lớn vẫn chen chúc đầy người, cầu nguyện có thể có được chút hồng phúc của tiên nhân, tránh khỏi lần tai họa chiến loạn phân tranh này. Lúc chính ngọ, tiếng kèn ù ù vang lên, dân chúng đều im lặng quỳ xuống đất, chờ nghênh đón quốc chủ.

Một lát sau, trên thang lầu quả nhiên truyền đến tiếng bước chân, Nạp Ngõa giả mạo mặc một thân y phục sang quý, được người dìu tới đứng trước rào chắn, dù chỗ này rất chật hẹp nhưng cũng có hơn mười thị vệ đi theo bên cạnh, trên thang lầu cũng có không ít người đứng gác. Đoạn Bạch Nguyệt cùng Triệu Việt đưa mắt nhìn nhau, khẽ gật đầu một cái.

Tiếng kèn lệnh kết thúc, Nạp Ngõa giả hắng hắng cổ họng, mới vừa nói được một câu thì phía sau bỗng nhiên truyền tới một tiếng nổ, sau đó khói đặc cuồn cuộn bốc lên cao, cay đến nỗi không ai có thể mở mắt ra được.

Thị vệ biết có chuyện khác thường nhưng còn chưa kịp rút đao ra thì đã nghe Nạp Ngõa giả kia hét lớn một tiếng. Đoạn Bạch Nguyệt nắm tay mạnh mẽ kiên cường như sắt, túm lấy vạt áo hắn từ đỉnh tháp cao lồng lộng nhảy xuống, khinh công nhẹ nhàng linh hoạt như dẫm trên đất bằng, thân hình nhanh như gió phóng về phía bờ biển. Những thị vệ trên tháp muốn đuổi theo nhưng lại bị Triệu Việt dùng nội lực quét ngã, nằm rên rỉ trên sàn gỗ nửa ngày không dậy nổi.

Đồng thời, khi tiếng nổ kia vừa vang lên thì Ngô Tam Lỗi đã xắn tay áo, một chân dùng sức giẫm lên đài gỗ, nhảy lên cao mấy trượng, hai tay cầm chắc vài quả đạn pháo, lúc lên cao nhất thì đem những quả đạn pháo kia ném thẳng về phía Bạch Tượng quốc. Thẩm Thiên Phong đứng xa xa nhìn thấy cũng lấy làm kì lạ. Cho dù có là một người cao lớn đồ sộ đứng trên gò đất cao ném đi cũng chưa chắc đã có thể ném được cự ly xa như vậy, quả nhiên là trời sinh thần lực mà.

Đúng là Ngô Tam Lỗi ngốc, nhưng cổ nhân có câu người ngốc thì có ngốc phúc. Lúc này gió bắc cũng vừa mới nổi lên, những quả đạn pháo kia nương theo gió bay vào bờ biển Bạch Tượng quốc, tiếng nổ liên tiếp vang lên, tuy không có nhiều thuốc nổ bên trong nhưng lại mang đầy khói mê trắng xóa gay mũi. Đoạn Bạch Nguyệt và Triệu Việt bế khí xông qua màn khói, cướp một chiếc chiến thuyền bên bờ biển nhanh chóng lao đi, phía sau tuy có mưa tên bay khắp trời nhưng cũng chỉ là phí công vô ích.

Đoạn Bạch Nguyệt đứng ở đầu thuyền, cất cao giọng nói: ” Sở Hoàng có việc muốn cùng quốc chủ quý quốc thương lượng, mười ngày sau tự nhiên sẽ đưa trở lại.”

Ngô Tam Lỗi vẫn chưa thỏa mãn, còn muốn ném thêm mấy quả đạn pháo nữa nhưng lại bị Thẩm Thiên Phong ngăn cản, đành phải buồn bực thu tay lại, chờ lần sau chắc chắn sẽ ném thật đã ghiền.

Triệu Việt đưa tay sờ soạng sau tai Nạp Ngõa giả một lát, quả nhiên kéo ra một cái mặt nạ. Gương mặt nam tử kia tái nhợt tiều tụy, nhưng đúng là có vài phần tương tự Nạp Ngõa.

” Không nhận ra chúng ta?” Đoạn Bạch Nguyệt ngồi xổm trước mặt hắn: ” Sao vậy? Lúc trước Sở Hạng kéo ngươi tới giả trang thành Nạp Ngõa, chỉ nói cho ngươi được làm Hoàng đế, không nói còn có những chuyện như thế này sao?”

Nam tử kia đã bị Đoạn Bạch Nguyệt tháo khớp tay, chỉ im lặng thở dốc, nhưng trong lòng cũng rất hoảng sợ. Hắn cũng biết võ công, nhưng vừa rồi ngay cả một chút cơ hội chống trả cũng không có, thậm chí hắn còn chưa kịp hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã bị bắt lên chiếc thuyền này rồi.

Triệu Việt cũng nói: ” Trước đó chỉ nghe Tiểu Liễu tử nói, hôm nay mới được tận mắt chứng kiến, thân thủ của Đoạn huynh quả nhiên rất cao.”

Đoạn Bạch Nguyệt cười cười, nói: ” Quá khen.” Chỉ cần ngươi có thể canh chừng vị Ôn đại nhân kia thật tốt, không nên ngủ lại trong cung thường xuyên, nếu vậy mọi người đều có thể làm huynh đệ tốt.

Trong đại hải doanh Sở quân, Sở Uyên mới xử lý xong công vụ, định ra ngoài hít thở không khí nhưng vừa mới vén rèm lên thì đã thấy Diệu Tâm đang đứng trên boong thuyền.

” Hoàng thượng.” Diệu Tâm cúi đầu.

” Đại sư tới đây là vì muốn tìm trẫm sao?” Sở Uyên hỏi.

Diệu Tâm hỏi: ” Sáng nay tiểu tăng thấy Diệp Cốc chủ đang phối thuốc, có phải là Hoàng thượng long thể khiếm an không?”

Sở Uyên cười cười: ” Trẫm rất tốt. Tiểu Cẩn là đại phu, phối thuốc là chuyện mỗi ngày đều phải làm, đại sư lo lắng nhiều rồi.”

Đoạn Dao lạch bạch lạch bạch chạy tới, thấy Sở Uyên đang nói chuyện với người khác, vì vậy vội vàng dừng lại bước chân, xoay người đi về.

” Dao nhi.” Sở Uyên gọi hắn lại: ” Làm sao vậy?”

” Hoàng thượng.” Đoạn Dao gãi gãi đầu: ” Không có chuyện gì, ta tới là muốn nói một câu, nên ăn cơm rồi.” Dù sao trước khi đi ca ca đã căn dặn phải nhắc nhở tẩu tẩu ăn cơm, một bữa cũng không được bỏ.

” Ngươi thì sao? Ăn cơm chưa?” Sở Uyên giúp hắn sửa sang lại cổ áo.

Đoạn Dao lắc đầu, trong lòng khổ sở. Ca ca còn nói tẩu tẩu không ăn cơm thì mình cũng không được phép ăn, vô cùng cầm thú.

Sở Uyên nói: ” Đi thôi, trẫm ăn cùng ngươi.”

Đoạn Dao nhất thời tâm hoa nộ phóng, cảm thấy nên gọi đại sư cùng đi, rồi lại nghĩ người xuất gia có quy củ của người xuất gia, vì vậy chỉ chào hỏi một tiếng rồi vô cùng cao hứng mang theo tẩu tẩu nhà mình đi về phía phòng ăn, chuẩn bị ăn thịt kho tàu, giò heo và mì cá vàng.

Diệu Tâm nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, thật lâu sau mới chắp hai tay trước ngực, nhẹ nhàng niệm một câu A di đà phật.

Diệp Cẩn ôm trong lòng mấy con cá, dè dặt dán mình sát vào vách tường đi —hắn vừa phái ám vệ đi mò, định ướp muối sẵn chờ Thẩm Thiên Phong trở về hầm canh ăn bồi bổ thân thể, kết quả vừa mới rửa sạch xong thì lại thấy Diệu Tâm đang đứng ở chỗ này, người xuất gia tất nhiên không thích hợp nhìn những thứ máu me bê bết như thế, cho nên không thể làm gì khác hơn là dùng vải bố gói kĩ giấu ở trong lòng, ôm trở về phòng bếp.

Diệu Tâm: “….”

Diệp Cẩn vừa quét muối lên cá vừa nghĩ thầm, vì sao tên đại sư này suốt ngày cứ đứng ở đầu thuyền thế, chẳng lẽ không nên trở về phòng ngồi xếp bằng niệm kinh Phật hay sao?

Diệu Tâm nói: ” Cửu điện hạ.”

Diệp Cẩn kinh hãi giật mình, soạt một cái nhét cá vào trong nồi, khẩn trương thốt lên: ” A?”

Diệu Tâm nói: ” Tiểu tăng chỉ muốn tới đây nói một tiếng tạ ơn, phương pháp dùng khói mê của Diệp cốc chủ đúng là thỏa đáng hơn phương pháp đốt tòa bảo tháp của tiểu tăng.”

” Không sao không sao.” Diệp Cẩn khoát khoát tay, thờ phào nhẹ nhõm: ” Thật ra những lời đại sư nói lúc đầu cũng không sai, dùng hỏa công đích xác có thể càng dễ thành công hơn nữa, chỉ có điều dân chúng vô tội, có thể không thương tổn đến bọn họ là tốt nhất.” Nói nửa ngày thì ra là vì chuyện này, đột nhiên lại lặng yên không tiếng động xuất hiện ở cửa phòng bếp, còn tưởng là ngươi muốn niệm kinh siêu độ cho ba con cá này.

Hỏa công: tấn công bằng lửa.

Chết cười với Tiểu Cẩn:))))
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.