Có ai chờ mụ chủ nhà lầy lụa này không? *^_^*
Một canh giờ sau, Ngự lâm quân vào từng gian phòng thu lại từng trang từng trang giấy.
Đoạn Dao lật tới lật lui, nói: “Đây là viết cung trạng hay là viết chuyện xưa vậy?” Tuy là mỗi người đều có bí mật, nhưng những bí mật này không khỏi cũng quá nhiều đi!
Sở Uyên hỏi: ” Tiền bối có muốn xem không?”
Huyền Thiên lắc đầu: ” Lúc nào Hoàng thượng muốn cho ta xem thì ta lại xem.” Những thứ ẩn sâu trong tâm hồn, sợ rằng đa số đều là những việc xấu xa đen tối, nhìn cũng chỉ làm trái tim thêm băng giá mà thôi, còn chẳng bằng đừng nhìn.
Đoạn Dao tăng ánh sáng ngọn nến lên, cùng Sở Uyên xem xấp cung trạng kia, càng xem càng cảm thấy dở khóc dở cười. Loại chuyện như “không giơ’ này, dù có là bí mật đi nữa thì chắc người khác cũng không muốn biết đâu a… Hơn nữa cũng chẳng có quan hệ gì đến vận mệnh của Đại Sở cả.
Sở Uyên rút ra một tờ giấy, đưa cho Đoạn Dao: ” Đây mới là thứ trẫm muốn biết.”
” Hả?” Đoạn Dao nhận lấy giấy, người viết tờ cung trạng này tên là Tạng Lưu, rất có thể hắn đã đoán ra được điều gì, cho nên không giống như những người khác chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng viết. Chỉ có một tờ giấy, bên trên viết ra tường tận mọi chuyện về Nguyệt Minh Cổ.
Phụ thân của Tạng Lưu tên là Tạng Hải, là vu y thuộc hàng nhất nhì trên đảo, do đó cũng được rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-vuong-cong-luoc/3296992/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.